CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 40

Nghĩ tới đây, Mặc Trì thả lỏng toàn thân, dựa người vào gối. Xương

cốt anh vào những ngày thời tiết thế này đau ê ẩm. Cầm cuốn sách trên tay
mà không một chữ nào lọt vào đầu. Anh đành khép hờ đôi mắt, ngưng thần
tập trung suy nghĩ. Rồi anh nhẹ nâng cốc nước nóng mà Tư Tồn vừa chuẩn
bị ình lên. Hơi ấm lan toả khiến anh có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Từ bao giờ chẳng hay, Tư Tồn trong tâm khảm anh đã không còn là cô gái
nông thôn khô khan, thô mộc mà trở thành một thiên sứ dịu dàng tựa nước.

Một cô gái chân phác và thuần khiết như vậy không phải là thiên sứ

hay sao? Chỉ tiếc một người tàn tật như anh sao có thể che chở cho cô đây?
Anh khẽ thở dài, mạch suy nghĩ chìm vào đêm, chìm mãi, chìm mãi mỗi
lúc một sâu hơn.

Mặc Trì đang thiu thiu ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc, việc đầu tiên là

kiếm tìm bóng dáng Tư Tồn phía chiếc bàn bên cạnh. Cô lúc này đang nằm
bò ra bàn mà ngủ, có lẽ thức khuya nên cũng đã thấm mệt.

Mặc Trì thấy vậy không khỏi lắc đầu, cô đã khoác thêm áo cho anh

nhưng lại không biết tự đắp chăn ình! Anh với lấy chiếc chăn mỏng trên
giường, kéo chiếc xe lăn lại gần, tự mình ngồi lên rồi nhẹ nhàng đẩy xe đến
bên Tư Tồn. Tấm chăn vừa vặn ôm trọn thân hình bé nhỏ của Tư Tồn. Ánh
mắt Mặc Trì giây phút đó bỗng ngập tràn ánh sáng yêu thương. Dáng ngủ
của Tư Tồn hệt như một đứa trẻ, đôi môi hồng đào thỉnh thoảng nhẹ mấp
máy, tấm chăn mỏng khẽ ấp lấy khuôn mặt thanh tú càng tôn lên vẻ nhu mì
và đáng yêu của cô. Mỉm cười nhìn Tư Tồn một hồi lâu, Mặc Trì mới
quyến luyến quay lại giường.

Gần sáng trời tạnh mưa. Phút chốc cả bầu không gian bên ngoài đã

tắm đẫm trong ánh mặt trời, còn nghe rõ cả tiếng chim líu lo không ngớt từ
ngoài vườn đưa vào. Tư Tồn tỉnh dậy sau đêm mộng, trong tay còn nắm
chặt chiếc chăn mỏng. Ngơ ngác một hồi, cô mới nhận ra đây là phòng của
Mặc Trì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.