CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 523

“Cậu định rời bỏ Thẩm Quyến, áo gấm về làng sao?” Lão Mạch biết

hai năm nay Mặc Trì kiếm được không ít tiền, có về quê cũng dư dả cưới
vỢ. Mặc Trì đã hai bảy, hai tám mà vẫn thui thủi một mình. Lão Mạch từng
thực lòng muốn giới thiệu em gái mình với Mặc Trì, nhưng suy đi tính lại,
thấy anh tuy tướng mạo phong nhã, đầu óc lanh lợi, nhưng suy cho cùng
chỉ có một bên chân, nên cuối cùng lão vẫn im lặng.

Mặc Trì dán xong thông báo chuyển nhượng rồi từ từ đi vào trong cửa

hàng. Dẫu sao chân trái của anh chỉ là chân giả, lão Mạch thầm nhủ, càng
nhìn càng thấy có vấn đề.

“Tôi sẽ không rời Thẩm Quyến,” Mặc Trì nói: “Chuyển nhượng xong

cửa hàng này, tôi dự định mở một tiệm đồ nội thất”. Mặc Trì là người ít lời,
anh cũng không bao giờ rào trước đón sau, và mỗi lần nói ra điều gì cũng
đều khiến lão Mạch phải kinh ngạc.

“Cửa hàng nội thất ư? Đang kinh doanh băng hình kiếm tiền đều đặn,

cậu mở cửa hàng nội thâ't làm gì?”

“Ngày càng có nhiều người đến Thẩm Quyến sinh sống, dù mua nhà

hay đi thuê, họ đều phải sắm đồ nội thất. Kinh doanh mặt hàng này chắc
chắn sẽ có thị trường”, Mặc Trì nói.

Lão Mạch lại không cho là như vậy: “Đồ nội thất thật sự dễ bán thế

sao? Băng nhạc mỗi ngày ra một ca khúc mới, chứ nội thất cùng lắm cả đời
người ta chỉ chịu thay có một lần”. Đồ nội thất hiện tại trong nhà lão được
đóng từ hơn mười năm trước, nay vẫn y nguyên như thế.

“Thời nay khác xưa rồi. Trong nền kinh tế thị trường, người ta kiếm

được nhiều tiền, có người mua nhà, chắc chắn sẽ có người mua đồ nội thất.
Ai ai cũng hi vọng có một cái nhà rồi trang trí nó sao cho đẹp mắt, dễ
chịu”, Mặc Trì nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.