CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 525

Mạch hỏi bảo vệ và tìm đến văn phòng của Mặc Trì. Không thấy có Thư kí
đứng chắn đường, lão liền gõ cửa ba tiếng và nghe thấy một giọng nam
khàn khàn từ bên trong vọng ra: “Mời vào”.

Lão Mạch đẩy cửa đi vào, thấy Mặc Trì đang ngồi trước bàn làm việc

rộng rãi, một tay chống trán, mắt đang nhìn một chồng bảng biểu báo cáo.
Mặc Trì thấy lão Mạch đến liền nhiệt tình đứng lên chào hỏi: “Anh Mạch”.

Nghe giọng Mặc Trì, lão nhận ra có gì đó không ổn: “Cổ họng cậu làm

sao thế?”

Mặc Trì cười nhạt, nói qua loa: “Mấy ngày nay phải làm thêm giờ,

không có thời gian nghỉ ngơi nên mới vậy thôi”.

“Cậu cũng không trẻ trung gì nữa đâu, phải iấy vợ để có người chăm

sóc thôi”, lão Mạch trêu đùa. Năm ngoái, em gái của lão đã kết hôn với một
người bạn thanh mai trúc mã là hàng xóm từ thưở bé. Trong lòng lão không
khỏi có chút tiếc nuối, lão không ngờ Mặc Trì lại làm ăn lớn đến thế.

Lão Mạch không nhận ra sắc mặt Mặc Trì có chút thay đổi vì anh vốn

che giấu rất giỏi. Mặc Trì vội đi tới chỗ tủ lạnh rồi hỏi lão Mạch: “Anh
uống gì không? ơ đây có nước ngọt, trà mát và sữa vitamin”.

“Cho tôi trà mát”, lão Mạch nói.

Mặc Trì mang ra một lon trà đưa cho lão, còn mình uống nước suối.

Anh là người phương Bắc, không hợp với đồ uống miền Nam.

Mới đi lại vài bước trong văn phòng, chân anh đã rung lắc rất mạnh.

Lão Mạch nghiệm ra rằng, lúc nào bận rộn chân anh sẽ run lên liên tục,
nhưng chỉ cần chịu nghỉ ngơi một lúc thì tình trạng ấy sẽ biến mất. Lão vừa
uốhg trà vừa quan sát văn phòng của Mặc Trì. Căn phòng rộng cả thảy bốn
mươi mét vuông. Trong đó kê một bàn làm việc, một giá sách lớn, một bộ
sô pha, một bàn trà, không chừa ra chỗ trô'ng nào, nhưng sao lão vẫn cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.