giác như thiêu thiếu cái gì đó. Ngẫm nghĩ một lúc, lão mới phát hiện ra căn
phòng này thiếu hoa.
Cả văn phòng rộng thế này mà chỉ có một bình hoa gỗ, bên trong cắm
mấy cành lá to bản. Lão Mạch tuy là người ít học nhưng lại rất yêu hoa.
Trước cửa hàng hay trên lan can nhà lão đều trồng mai tam giác, bốn mùa
đều có hoa tươi ngắm. Vốh là người thẳng tính, lão sảng khoái nói: “Văn
phòng của cậu bề thế thì bề thế thật đấy nhưng không có hoa, thế này thì sát
phong cảnh quá. Lần sau, tôi sẽ mang một ít hoa đến cho cậu trồng”.
“Không cần đâu, tôi cũng không có thời gian chăm sóc”, Mặc Trì thờ
ơ nói.
Lão Mạch xua tay nói: “Ong chủ lớn như cậu mà còn phải tự tay trồng
hoa sao? Hãy giao cho công nhân người ta làm”.
“Công nhân họ đều bận rộn hết cả rồi” Anh nhanh chóng chuyển đề
tài: “Hôm nay anh Mạch đến đây có chuyện gì vậy?” Lão Mạch cười hì hì,
thẳng thắn, nói: “Đương nhiên là có chuyện, bình thường tôi sẽ gọi điện
thoại mời cậu đi uống trà chứ không có chuyện đi cả quãng đường xa tới
công xưởng của cậu đâu”.
Mặc Trì mỉm cười rồi đưa tay đập nhè nhẹ vào trước ngực lão Mạch.
Bây giờ người ta đều gọi anh là Mặc tổng, chỉ có những người ở phố Đông
Môn ngày xưa không câu nệ với anh mới khiến anh thấy nhẹ nhõm, thoải
mái: “Anh cứ nói đi, tôi sẽ cố hết sức”.
“Năm ngoái em gái tôi kết hôn.” Lão Mạch nói: “Em rể thì mới xuất
ngũ về, đến giờ vẫn chưa có công ăn việc làm, không biết chỗ cậu có thiếu
người làm không. Em rể tôi tính tình thật thà lại khỏe mạnh, không sợ khó
sợ khổ, nó muô"n học một cái nghề gì đó, theo tôi thấy nghề mộc là tốt
nhất”.