CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 595

Tư Tồn hít một hơi dài, toàn thân cô cứng đờ, bất động. Bắt đầu lại ư?

Cô muốn chứ nhưng những khúc mắc trong lòng cô không thể nói hết là hết
ngay được.

Cô yêu Mặc Trì, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, nhớ lại những uất ức và

đau khổ phải chịu đựng suốt sáu năm qua, cô quả thực không dám tiến
thêm một bước nào nữa. Huống hồ ở Mỹ còn rất nhiều công việc đang chờ
cô về giải quyết. Ớ lại Trung Hoa, bắt đầu lại với Mặc Trì, điều đó có sức
mê hoặc lớn thật đấy nhưng cô không dám gật đầu đồng ý.

Tư Tồn khóc mỗi lúc một to hơn, cả người cô run lên kịch liệt. Trái

tim Mặc Trì cũng nhói đau từng hồi. Anh vỗ vai cô và nhẹ nhàng nói: “Anh
xin lỗi, anh không nên đưa ra yêu cầu này với em. Anh sẽ ở Thẩm Quyến
đợi em. Nếu em không về, anh vẫn đợi, có được không?”

Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặc Trì cũng nhìn cô chăm chú. “Bất

kể em về lúc nào, em sẽ luôn tìm được anh ở Thẩm Quyến. Anh sẽ không
để em phải đơn độc nữa. Lần này, chúng mình đã hứa, sẽ không có gì thay
đổi nữa”.

Nước mắt Tư Tồn rơi lã chã. Mặc Trì lau nước mắt cho cô rồi nói:

“Được rồi, em đừng khóc nữa. Chúng ta về thôi, nếu không bác sỹ sẽ mắng
đấy”.

Họ trở về bệnh viện, quả nhiên đã bị bác sỹ giáo huấn ột trận. Mặc Trì

ngoan ngoãn nhận phần sai về mình rồi quay lại phòng bệnh. Trời đã về
chiều, anh thay sang bộ đồ bệnh nhân rồi dựa vào đầu giường thiu thiu ngủ.
Tuy chẳng ăn được mấy miếng thịt nhưng lâu lắm rồi anh mới thấy mãn
nguyện như thế này. Anh ngả đầu xuống rồi chìm dần vào giấc ngủ. Tư Tồn
giém lại chăn, sau đó cô ngồi chống cằm chăm chú quan sát anh. Mấy ngày
qua, cô thấy anh càng gầy gò, nhưng nét mệt mỏi khi còn ở Thẩm Quyến đã
vdi đi ít nhiều. Lông mày và khóe mắt của anh đều giãn ra, khóe miệng như
muốn nở nụ cười giống hệt một đứa trẻ hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.