CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 597

“Vì thế cô nên quan tâm đến anh ấy một chút, đôn đốc anh ấy uống

thuốc, làm một số thức ăn giúp anh ấy tiêu viêm. Đặc biệt tránh ăn uống
quá nhanh, quá nhiều trong thời gian ngắn”. Dù giữa họ là quan hệ gì, bác
sỹ cũng chắc chắn giao nhiệm vụ chăm sóc Mặc Trì cho Tư Tồn.

Tư Tồn không biết nói gì. Mặc Trì xuất viện lúc nào, cô sẽ phải về Mỹ

lúc ấy.

“Chúng ta hãy quan sát nốt ngày mai, nếu tình hình ổn định thì ngày

kia bệnh nhân có thể xuất viện”, bác sỹ nói.

Trái tim Tư Tồn đột nhiên đập mạnh nhưng cô không rõ đó là cảm

giác gì. Sau khi rời văn phòng của bác sỹ, cô không ình thời gian suy nghĩ
mà lập tức xuống tầng gọi taxi, tới hãng vé máy bay gần nhất đặt vé: một
vé về Thẩm Quyến vào ngày mai, còn một vé tới New York vào ngày kia.
Cô không dám nghĩ nhiều thêm nữa, nếu thế cô thật sự sẽ không nỡ rời đi.

Khi cô trở về phòng bệnh thì trời đã tối mịt. Mặc Trì đã tỉnh dậy từ

bao giờ, anh đang ngồi trên giường bóc quýt ăn. Trong lòng Tư Tồn bỗng
nhói đau, đàn ông bị ốm trông thật giống trẻ con. Hôm nay Mặc Trì chẳng
khác gì một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết ăn. Cô chưa từng thấy bộ dạng tham
ăn đáng yêu đó của anh. Vé máy bay đã nằm trong túi, cô không dám lôi ra,
cũng không nhẫn tâm nói với Mặc Trì. Đằng nào ngày mai anh cũng xuất
viện, tiễn anh ra sân bay rồi cô sẽ âm thầm ra đi.

Mặc Trì đưa một múi quýt cho Tư Tồn rồi cười nói: “Quýt ngọt lắm,

em ăn một múi đi”.

Tư Tồn liền đáp lại qua loa: “Anh ăn đi, em không muốn ăn”.

Mặc Trì mỉm cười nhét múi quýt vào miệng mình. Tư Tồn đột nhiên

nhớ ra một chuyện gì đó, cô vội Iĩìóc múi quýt ra khỏi miệng anh: “Anh
không được ăn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.