CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 677

sợi dây linh cảm không? Hôm nay, em vừa mới nói có việc gấp phải tới
Thẩm Quyến, mẹ đã lặng người đi. Mẹ biết sớm muộn gì anh trai cũng xảy
ra chuyện, nhưng không dám hỏi. Mẹ chỉ nói, nếu anh trai có bạn gái mới,
thì thôi, nhưng nếu anh vẫn lẻ bóng một mình, hãy đưa cho anh xem thứ
này. Bây giờ em giao lại nó cho chị, đợi anh trai tỉnh dậy, chị nhất định phải
giao lại cho anh”.

Tư Tồn mở bọc giấy ra xem, cô ngẩn người ra, bên trong là toàn bộ

thư từ cô viết cho Mặc Trì.

Tịnh Nhiên lại tiếp tục rơi nước mắt: “Chị dâu, chị đừng trách mẹ. Cả

đời này, người mẹ quan tâm nhất là anh trai. Mẹ cho rằng chị ra đi sẽ không
trở về nên đã ích kỷ giấu thư của chị đi. Mẹ chỉ mong anh có thể mau
chóng bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng sáu năm qua, anh không chịu đón
nhận bất cứ người con gái nào. Mẹ lo sợ lắm, mẹ thà để anh dùng phần đời
còn lại đi tìm kiếm chị còn hơn chứng kiến anh cả đời tưởng nhớ chị trong
nỗi cô đơn”.

Tư Tồn chạm khẽ vào những lá thư, nước mắt lưng tròng: “Chị biết,

chị không trách mẹ. Đợi Mặc Trì tỉnh dậy, chị sẽ cho anh đọc những lá thư
này, để anh biết những năm qua, chị chưa bao giờ quên anh, chị vẫn luôn
viết thư cho anh, luôn mong muốn có anh ở bên cạnh”.

Cruise đứng bên cạnh, mơ hồ hiểu những gì hai cô gái trẻ đang nổi.

Anh biết, Tư Tồn sẽ không tiếp tục cùng anh khảo sát hạng mục đầu tư,
cũng sẽ không quay lại Mỹ. Anh sẽ phải một mình ngồi trên chuyến bay trỡ
về rồi.

Mặc Trì nằm trong phòng bệnh đặc biệt được năm ngày, cuối cùng đã

hồi phục lại chức năng tự hô hấp, chỉ có điều anh hô hấp rất khó khăn. Mỗi
lần cố sức hô hấp, lồng ngực phát ra tiếng khèn khẹt như gài ống bễ, rồi lại
chầm chậm thở ra một hơi, dần nào cũng gian khó vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.