CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 689

Tư Tồn gọi y tá tới chăm sóc Mặc Trì, sau đó cô vội vã kéo Tiểu Điền

ra cổng bệnh viện, gọi taxi đến và dặn taxi đưa Tiểu Điền về nhà an toàn.

Khi cô trở về phòng bệnh, Mặc Trì đang thẫn thờ nhìn lên trần nhà,

sau đó anh nói với cồ: “Công ty đã thành thế này rồi, em thấy có còn hi
vọng gì không?”

“Có!”, Tư Tồn nói lớn: “Về chuyện tiền bồi thường, em sẽ gọi điện

cho Cruise bảo anh ta dồn tiền. Chúng ta cứ qua được cửa này trước đã.
Đợi anh khỏe lại, chúng mình sẽ xây dựng công ty mới”.

“Không được!” Mặc Trì bực tới mức đỏ tím cả mặt, sau đó anh ỉại ho

không ngớt: “Anh không thể... khụ khụ... dùng tiền của em được”.

“Đến nước này rồi anh còn phân biệt tiền của anh hay của em sao?”

Nước mắt lăn dài trên má Tư Tồn, hai tay cô đỡ Mặc Trì nằm xuống. Anh
gầy đến mức lúc đỡ anh nằm xuống giường, xương ở lưng anh khẽ chạm
vào tay cô khiến cô khẽ kêu lên.

Mặc Trì nhắm chặt mắt, hít một hơi dài rồi khẽ gọi tên cô: “Tư Tồn”.

“Dạ”. Tư Tồn dịu dàng đáp lại, sau đó cô trìu mến nhìn vào mắt anh.

“Em hãy nói thật cho anh biết, lần này có phải anh không thể hồi phục

lại không?”

“Làm gì có chuyện đói”, Tư Tồn trả lời dứt khoát: “Bác sĩ nói anh

đang hồi phục rất nhanh, ngày nào cũng có tiến bộ”. Bác sĩ còn nói với cô,
dù là như vậy thì tình hình tổn thương ở phổi của anh cũng rất khó cứu vãn,
bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng trước nguy cơ mất mạng.

Mặc Trì không nói gì. Cơ thể mình tự mình cảm nhận được nên anh là

người rõ hơn ai hết. Mỗi ngày, ngực của anh như có một khôi đá lớn đè
nặng. Mỗi lần anh hít thở, phổi lại cảm thấy đau đớn như bị dao cắt. Có lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.