CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 708

tránh đi qua phòng của bác sĩ trực ban rồi chầm chậm xuống tầng, rời khỏi
bệnh viện.

Lúc tới cổng bệnh viện, anh đã mệt tối mức mồ hôi đầm đìa, may là

bên đường đỗ rất nhiều taxi. Anh gọi một chiếc rồi nói với tài xế: “Hãy đưa
tôi tới Tư Chi Thanh”. Tài xế liền đáp lại: “Bây giờ làm gì còn Tư Chi
Thanh nữa, cháy hết rồi còn đâu”.

Lồng ngực Mặc Trì đau nhói. Anh luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân,

nhưng suy cho cùng Tư Chi Thanh vẫn là tâm huyết bao năm qua của anh.
Xe chạy nhanh về phía trước, chỉ qua một lần rẽ là nhìn thấy công xưởng.
Làm sao anh có thể nhận ra đây là công xưởng Tư Chi Thanh cuồn cuộn
sức sống ngày nào.7 Giờ đây nơi đó chỉ ỉà một đống đổ nát.

Nhưng ngay sau đó, Mặc Trì lại cười. Ngay bên cạnh đống đổ nát anh

nhìn thấy một cánh cửa, bên ngoài có treo biển: Công ty trách nhiệm hữu
hạn mĩ nghệ Tư Chi Thanh. Văn phòng mới vô cùng rộng rãi, khoáng đạt
để đón tiếp quan khách từ khắp nơi tới bàn chuyện làm ăn.

Mặc Trì chầm chậm dịch chuyển cây nạng và đi vào cửa. Tiểu Điền

vội chạy ra đón anh: “Ông chủ, sao anh lại đến đây? Bác sĩ có biết không?”
Cồ dìu anh vào trong, để anh ngồi lên sô pha, sau đó luống cuống tắt hết
quạt trong phòng. Cô rót nước cho anh rồi lai kiếm một chiếc quạt tay, giúp
anh quạt mát.

Mặc Trì ngăn cô lại: “Không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ ngồi đây một

lúc thôi”. Anh quan sát bốn phía của văn phòng. Nơi đây chỉ có hai chiếc
bàn làm việc đối diện nhau, hai chiếc ghế, một két sắt, một bộ sô pha và
một bàn trà. Nhưng trên bàn làm việc, thiết bị được lắp đặt đầy đủ: điện
thoại, máy fax, giá đựng văn kiện...

Tư Tồn cùng Tiểu Điền thật sự có khả năng quản lý công ty đâu ra

đấy. Mặc Trì làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Tồn đâu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.