CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 95

iại có thể nhẫn tâm nhắc đến thương tật của anh. Thế mà ba mẹ cô lại mang
điều đó ra làm điều kiện trao đổi.

Bây giờ ở trong căn nhà mới này, Tư Tồn thấy mình thật như đang

ngồi trên đống lửa. Chỉ có điều, vốn định ở lại nhà vài ba ngày, cô đã bảo
bác Chương quay xe về thành phố mất rồi. Nhớ ra còn chuyến tàu cuối
cùng vào thành phố’ lúc năm giờ, cùng với tâm trạng nôn nóng muốn được
về bên Mặc Trì càng nhanh càng tốt, Tư Tồn đứng bật dậy nói: “Con phải
quay về nhà họ Mặc đây, lần này con về là để thăm cả nhà, nhân tiện nói
với bô' mẹ rằng con đã đỗ vào Đại học Phương Bắc rồi, vài ngày nữa sẽ
nhập học”.

“Hả?” Hồ như không thể tin được những lời vừa đập vào tai mình, ba

cô liền gào lên: “Vào được đại học? Không thể nào!”

Khuôn mặt mẹ Tư Tồn có chút biến sắc: “Tại sao con lại thi đại học?

Bọn họ muốn đuổi con đi nơi khác sao?”

“Không phải! Là anh ấy tin tưởng và cổ vũ, còn nói rằng con có thể thi

đỗ nên khuyến khích con đi thi.

Kết quả là con đã đỗ thật”. Khi thấy ba mẹ nghe tin này mà không tỏ

một chút vui mừng nào, từ tận đáy lòng, Tư Tồn cảm thấy vô cùng thất
vọng.

“Con không thể đi học được”, Mẹ Tư Tồn nói: “Con rời khỏi nhà họ

Mặc, ngộ nhỡ họ bỏ con rồi lấy người khác thay thì làm thế nào?”

“Đúng vậy!”, anh trai Tư Tồn ngồi trầm ngâm hồi lâu, giờ mới lên

tiếng: “Bọn họ mà bỏ mày thì gia đình chúng ta phải trả lại một ngàn năm
trăm đồng hồi môn. Mày nói đi, lúc đó tao lấy gì mà trả cho người ta đây?”

Tư Tồn vừa tức giận vừa tủi hổ, liền quay người rời đi. Mẹ cô chạy

theo, dúi vào tay cô năm đồng, hai mắt đỏ hoe nói: “Đừng trách ba và anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.