CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 103

Chương 5

VŨ HỘI TỬ THẦN

CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ ĐANG XẢY RA, Bod dám chắc như vậy. Nó có thể cảm
nhận được điều đó trong bầu không khí khô lạnh của mùa đông, trong ánh
sao, trong làn gió, trong bóng tối. Nó có thể cảm nhận được điều đó trong
nhip điệu của những đêm dài ngày ngắn.

Bà Owens đẩy nó ra khỏi ngôi mộ nhỏ của gia đình Owens. "Con ra ngoài

chơi đi," bà nói. "Mẹ đang bận."

Bod trố mắt nhìn mẹ. "Nhưng ở ngoài lạnh lắm ạ," nó nói.
"Thì phải lạnh chứ," mẹ nó nói, "đang mùa đông mà. Trời phải lạnh mới

dúng. Được rồi," bà nói tiếp, với chính mình hơn là với Bod, "giày này. Còn
cái váy - phải lên gấu mới được. Lại còn mạng nhện nữa - sao mà ở đâu cũng
thấy mạng nhện thế này. Con ra ngoài đi," bà lại bảo Bod. "Mẹ bận lắm, con
ở trong này chỉ tổ vướng thôi."

Rồi bà lẩm nhẩm hát mấy câu thơ mà Bod chưa từng nghe bao giờ.
"Người giàu cùng người nghèo, hãy đến đây
- Đến đây dự Vũ hội Tử thần”
"Cái gì vậy ạ?" Bod hỏi, nhưng hỏi thế thì thật là sai lầm, bởi vì bà Owens

sầm mặt lại như một đám mấy dông, và Bod vội vã chạy ra khỏi mộ trước khi
bà có thể biểu lộ sự bực dọc của mình một cách mạnh mẽ hơn.

Trong nghĩa địa vừa lạnh vừa tối, và sao đã mọc. Bod đi qua chỗ Má

Slaughter trên Đường Ai Cập phủ đầy dây thường xuân. Má đang nheo mắt
ngắm bụi cây xanh.

"Mắt của cháu tinh hơn mắt ta, chàng trai ạ," má nói. "Cháu có nhìn thấy

bông hoa nào không?"

"Hoa ạ? Hoa vào mùa đông ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.