CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 105

"Nó gọi là gì?" Bod hỏi. "Ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra?"
"Đó là ngày tuyệt vời nhất trên đời” Fortinbras nói, và Bod dám chắc

thằng bé sẽ kể tiếp cho nó nghe, nhưng bà nội của Fortinbras, Louisa
Bartleby (mới có hai mươi tuổi) đã gọi nó lại và thì thầm gì đó khá gay gắt
vào tai nó.

"Không có gì ạ," Fortinbras đáp. Rồi nó quay sang phía Bod nói, "Xin lỗi

nhé. Giờ tớ phải làm việc rồi." Nó cầm lấy một cái giẻ và đánh bóng cỗ quan
tài bụi bặm của mình. "La, la, la, um," nó vừa làm vừa hát. "La la la, um” Và
với mỗi tiếng "um," nó lại vung cái giẻ lên, cả người xoay tít một vòng.

"Cậu không hát bài kia à?"
"Bài nào cơ?"
"Bài hát mà mọi người đều hát ấy."
"Giờ thì chưa phải lúc” Fortinbras đáp. "Phải đến ngày mai, phải đợi đến

ngày mai kia."

"Không còn thời gian nữa đâu” Louisa nói, cô đã mất khi sinh hạ hai đứa

con sinh đôi. "Lo việc của mình đi."

Và bằng chất giọng trong trẻo, êm ái của mình, cô hát,
"Mọi nguời hãy cùng nghe, cùng ở lại đây. Đến đây dự Vũ hội Tử thần."
Bod đi xuống ngôi nhà thờ nhỏ đổ nát. Nó trèo qua những phiến đá để

xuống hầm mộ, ngồi đó đợi chú Silas quay về. Đúng là nó thấy lạnh, nhưng
cái lạnh không làm Bod bận tâm là bao: khu nghĩa địa bao bọc lấy nó và
người chết thì không quan tâm đến cái lạnh.

Người bảo trợ của nó quay về lúc gần sáng, đem theo một cái túi ni lổng

to.

"Trong đấy có gì thế ạ?"
"Quần áo. Cho cháu đấy. Cháu mặc thử xem." Chú Silas lấy ra một cái áo

nỉ màu xám giống như màu tấm vải liệm của Bod, một chiếc quần bò, đồ lót,
và cả giày nữa - một đôi giày vải màu xanh nhạt.

"Chúng để làm gì ạ?"
"Ý cháu là ngoài việc để mặc hả? Ờ, trước tiên, là cháu đã đủ lớn rồi -

cháu lên mấy rồi nhỉ, mười à? - và tốt hơn hết là cháu nên mặc quần áo bình
thường như người sống. Một ngày kia cháu sẽ phải mặc chúng, vì vậy tại sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.