CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 174

"Cậu đùa đấy à."
Bod không nói gì. Nó mím chặt môi. Nó lắc đầu.
Rồi nó lên tiếng, "Tớ không đùa đâu."
Đó là một buổi sớm thứ Bảy rạng rỡ ánh nắng. Hai đứa vừa đi quá cổng

vào Đường Ai Cập, men theo lối đi bên dưới rặng thông và những cái cây gai
bò ngổn ngang, tránh ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.

"Người bảo trợ của cậu ấy, chú ấy cũng là người à?”
Bod đáp, "Tớ không thể nói về chú ấy."
Scarlett có vẻ phật ý. "Ngay cả với tớ?"
"Ngay cả với cậu”
"Cũng được thôi” cô bé bảo. "Cậu cứ thế đi."
Bod đang nói, "Nghe này, tớ xin lỗi, tớ không có ý..." thì Scarlett cũng lên

tiếng, “Tớ đã hứa với chú Frost là tớ sẽ không đi lâu quá. Có lẽ tớ nên quay
lại thôi”

"Thôi được” Bod nói, chỉ sợ là nó đã làm cô bé bực mình, và không biết

mình nên nói gì để làm lành với cô.

Nó nhìn theo Scarlett trong khi cô bé đi xuống lối mòn uốn lượn dẫn về

nhà thờ. Một giọng con gái quen thuộc vang lên đầy chế nhạo, "Nhìn cô ả
kìa! Vênh vang làm sao chứ!" nhưng nó chẳng trông thấy ai cả.

Bod, cảm thấy lúng túng ngượng nghịu, liền quay lại Đường Ai Cập. Cô

Lillibet và cô Violet đã cho nó cất nhờ một hộp các tông đầy sách bìa mềm
trong hầm mộ của họ, và nó muốn tìm một quyển để đọc.

º º º

giúp ông Frost tô mấy tấm bia mộ cho đến giữa trưa, rồi họ cùng nghỉ tay để
ăn trưa. Ông muốn mua món cá rán với khoai tây chiên mời cô bé, gọi là để
cảm ơn, và hai chú cháu cùng đi xuống cửa hàng bán cá rán và khoai tây
chiên ở chân đồi, rồi sau đó họ trèo lại lên đồi, vừa đi vừa ăn món cá và khoai
tây nóng hổi rắc muối, rưới đầy dấm, dựng trong túi giấy.

Scarlett hỏi, "Nếu muốn tìm hiểu về một vụ sát nhân thì ta phải tìm ở đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.