CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 25

Chương 2

NGƯỜI BẠN MỚI

BOB LÀ MỘT ĐỨA TRẺ LẶNG LẼ, với đôi mắt xám nghiêm trang và mớ
tóc nâu xỉn bù rối. Phần lớn thời gian nó tỏ ra khá ngoan ngoãn. Nó đã học
nói, và khi bắt đầu nói được thì nó luôn mồm hỏi người dân trong nghĩa địa.
Nó hay hỏi "Tại sao cháu chả được ra khỏi nghĩa địa?” hoặc là, "Làm sao,
cháu làm được, như ông ấy vừa làm?" hoặc "Ai sống ở đây?". Người lớn cố
hết sức trả lời nó, nhưng câu trả lời của họ thường không rành mạch, hoặc
khó hiểu, hoặc mâu thuẫn, và khi ấy thì Bod lại xuống nhà thờ cũ nói chuyện
với chú Silas.

Nó sẽ đợi ở đó vào lúc mặt trời lặn, ngay trước khi chú Silas thức dậy.
Bod luôn tin rằng người bảo trợ của nó sẽ giải thích mọi sự một cách rõ

ràng, minh bạch và đơn giản để nó có thể hiểu được.

"Cháu không được ra khỏi nghĩa địa - mà phải nói không đuợc, chứ không

phải là chả đuợc, ngày nay người ta không nói như thế - vì chỉ ở trong nghĩa
địa thì chúng ta mới có thể bảo vệ cháu. Đây là nơi cháu sống, nơi có những
người yêu thương cháu. Ở ngoài kia cháu sẽ không được an toàn. Chưa đến
lúc”

"Nhưng chú có đi ra ngoài. Đêm nào chú cũng đi ra ngoài."
"Chú lớn hơn cháu nhiều, nhóc ạ. Và cho dù đi đến đâu thì chú cũng được

an toàn."

"Cháu cũng có thể được an toàn chứ."
"Chú ước gì có thể như thế. Nhưng chừng nào cháu còn ở trong nghĩa địa

này thì chừng ấy cháu mới được an toàn thực sự."

Hoặc là,
"Làm sao cháu làm được như thế à? Có những kỹ năng có thể đạt được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.