CÂU CHUYỆN NGHĨA ĐỊA - Trang 51

kem váng sữa ở giữa; những củ khoai tây nhỏ luộc nguội ngắt; xúc xích
nguội dầy tỏi; trứng luộc lềnh bềnh trong một thứ nước xam xám nhìn đã
chẳng muốn ăn. Bod cố ăn ít chừng nào hay chừng ấy. Các bài học vẫn tiếp
tục: suốt hai ngày liền cô chẳng dạy nó cái gì ngoài cách kêu cứu bằng tất cả
mọi thứ tiếng trên thế giới, và nếu nó nhầm hoặc quên thì cô lấy bút gõ lên
đốt ngón tay nó.

Sang đến ngày thứ ba thì cô bắt đầu hỏi nó tới tấp.
"Tiếng Pháp?"
"Au secours "Mã Moóc?"
"S-O-S. Ba chấm ngắn, một chấm dài, rồi lại ba chấm ngắn."
"Dạ điểu?"
"Thật ngớ ngẩn. Em thậm chí còn chẳng nhớ dạ điểu là cái gì nữa cơ."
"Chúng có đôi cánh không có lông, chúng bay rất nhanh và thấp. Chúng

không xuất hiện ở thế giới này, mà bay lượn trên bầu trời đỏ rực bên trên con
đường dẫn đến Thành Quỷ”

"Em sẽ chẳng cần biết đến cái đó mà làm gì."
Miệng cô Lupescu mím chặt hơn. Cô nhắc lại, "dạ điểu?"
Bod phát ra một âm thanh trong cổ họng giống như cô Lupescu đã dạy -

một tiếng kêu trầm trầm giống tiếng đại bàng. Cô khịt mũi. ''Cũng tạm được "
cô nói.

Bod hết lòng mong ngóng ngày chú Silas quay về.
Nó nói, "Thỉnh thoảng em trông thấy trong nghĩa địa có một con chó to

màu xám. Có phải chó của cô không ạ?"

Cô Lupescu chỉnh lại chiếc cà vạt. "Không” cô nói.
"Bài học đã xong chưa ạ?"
"Hôm nay thì xong rồi. Tối nay trò phải đọc hết danh sách ta giao và học

thuộc lòng để ngày mai nhắc lại."

Các danh sách của cô Lupescu được in bằng mực màu tím nhạt trên giấy

trắng, và chúng có mùi rất lạ. Bod đem cái danh sách mới lên sườn đồi cố
ngồi đọc, nhưng nó không thể tập trung nổi. Cuối cùng nó gộp tờ giấy lại và
nhét xuống dưới một tảng đá.

Đêm đó chẳng ai ra chơi với nó cả. Không ai muốn chơi, nói chuyện, chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.