CÂU CHUYỆN TRONG HỘP BÚT - Trang 12

Cục Tẩy cả người cứng đờ, mất một lúc mới nuốt nước miếng mà lên

tiếng: “Khờ, quá là khờ đi”. Lại qua một lúc lâu, anh vươn tay ôm lấy eo của
Bút Chì, nói nhỏ “Cô sợ cái quái gì chứ, còn có tôi cơ mà. Trước kia vẫn thế,
sau này vẫn vậy”.

Bút Chì khóc đến choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy lời an ủi

của Cục Tẩy. Cô nằm trên vai anh, ngửi thấy mùi trái cây thoảng thoảng trên
người Cục Tẩy, cảm thấy đây chính là đôi vai ấm áp an toàn nhất thế giới.
Mặc nhiên đến mức Cục Tẩy đang cố nhẹ nhàng nói rằng “Có anh”, “Ngày
mai”, “Đón em”, “Ra ngoài chơi” vân vân mây mây, Bút Chì cũng không
nghe vào tai một câu nào.

Cho đến khi khóc mệt rồi, khóc đủ rồi, Cục Tẩy đưa cô về hộp bút mới

rời đi, trong đầu Bút Chì vẫn còn trống rỗng.

Không muốn nhìn thấy chị gái… Không muốn nhìn thấy Bút Bi…

Không biết nên làm thế nào đối mặt với bọn họ.

Suy nghĩ trong lòng cứ qua lại tới lui. Cuối cùng, Bút Chì gói hết đồ

đạc của mình vào một bọc nhỏ, rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm mà cô đã
ở trước khi mặt trời lên.

Cô quyết định đi tìm người bạn của mình đang ở cửa hàng khác, đó là

một cô bút Máy cao cấp vô cùng đắt tiền.

Đây là bạn, là thần tượng của cô, là người duy nhất “cô gái cá khô” Bút

Chì quen, cũng là một người nhiều kế sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.