CÂU ĐỐ BÍ HIỂM - Trang 119

- Không hẳn. Nó được treo cạnh khu móc treo quần áo bên cửa ra vào. Đi

với tôi nào!

Chúng tôi lại phải ra hẳn phía ngoài rồi vòng trở lại khu nhà xây thêm.

Tôi luôn ở vào tư thế cảnh giác tối đa. Bóng tối dày đặc như trong lòng hủ
mực. Tiếng kêu của những con chim xứ lạ vẳng tới từ vườn động vật hoàng
gia, lao xao chấp chới qua bầu trời oi nồng như trong một cánh rừng già
nhiệt đới. Cơn bão vẫn đang hoành hành ở mé trời Tây. Không biết nó có
tìm được đường đến đây hay không nữa.

Hai chúng tôi dừng lại trước cửa nhà. Violetta loay hoay mở khóa, tôi

xoay lưng về hướng cô ta và nhìn vào đêm tối đậm đặc đằng trước bao phủ
tất cả những hàng cây, những bụi rậm và hiện lên trập trùng mờ ảo cái bóng
của nó như những chiếc răng lược khổng lồ.

- Ổn rồi, John! Ta vào được rồi.

Cả tôi cũng đã nghe thấy tiếng tách rất nhẹ trong ổ khóa. Không một

tiếng động, Violetta đẩy cửa vào trong. Chúng tôi bước vào vùng không
gian tĩnh lặng kỳ quái của căn hộ.

Ngay gần đó có tiếng tích tắc nhè nhẹ của một chiếc đồng hồ, ngoài ra

không một âm thanh nào khác. Trong căn hộ chỉ có hai chúng tôi, tôi tin
chắc như vậy.

Vẫn còn nhớ con đường dẫn vào phòng khách, tôi gạt Violetta sang bên,

bước tới. Sao không gian trong căn phòng này gây ấn tượng như được một
bàn tay vô hình che cho kín thêm, tối thêm, vất vả lắm tôi mới nhận ra
những đường nét lờ mờ của vài món đồ gỗ trong phòng.

Ban nãy tôi đã đặt chiếc túi sát tường. Nó vẫn còn ở chỗ cũ, một khối đen

nhỏ tù mù, trông như thể chưa bị ai động tới. Hy vọng đây cũng là sự thật.
Violetta lùi lại sau khi tôi đến bên chiếc túi bằng vải bạt, mở nó ra, thò tay
vào bên trong và chỉ tìm thấy một thứ thôi: không khí. Máu đổ dồn lên đầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.