CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 131

“Chơi trội,” Mike thốt ra. Tôi liếc nhìn cậu ấy. Bình thường cậu ấy vẫn vui
vẻ, nhưng tôi nghĩ câu nói đấy hơi có ý châm chích.

“À, tạo sao chị ấy không đi đến thành phố?” Hope nói thẳng. Em gái tôi mở
chiếc túi Hermès Birkin và lấy ra một hộp phấn đắt tiền. “Rốt cuộc thì hôm
nay là ngày đặc biệt của chị ấy.”

Tôi nhớ ‘ngày đặc biệt’ cuối cùng của Felicity mười hai năm trước, tôi đã
đau khổ như thế nào. Còn hôm nay tôi thấy phấn chấn như thế nào, một sự
đối nghịch lý thú nhưng không mong đợi.

“Con trông thật nổi bật, Hope,” mẹ tự hào nói. Và đấy là sự thật.

Hope luôn xuất hiện không chê vào đâu được trong những bộ đồ kèm phụ
kiện hoàn hảo và đắt tiền, đôi giày vừa khít, quần bó ống vải bóng, trang
điểm nhẹ nhàng, mái tóc hoàn hảo bóng mượt ôm lấy khuôn mặt như một
cái mũ bảo hiểm. Em tôi có làn da ngăm ngăm và khổ người nhỏ xinh - một
hình ảnh đối nghịch của Fliss, người luôn mập mạp, với làn da trắng như
sữa và tóc vàng. Tôi không giống ai trong hai người - gọn gàng, tóc xoăn,
và những đường nét hơi góc cạnh và mạnh mẽ. Luke thường nói nếu tôi là
một bức tranh, tôi sẽ là một bức tranh của Modigliani, Felicity, tươi sáng và
mới mẻ là bức tranh trong sáng của Rubens trong khi Hope...

Em gái tôi là gì nhỉ, tôi tự hỏi khi tôi liếc trộm nó. Một bức tranh của Dora
Carrington, có lẽ thế? Nhỏ nhắn và sắc nét. Khó hiểu. Ấn tượng. Ở em gái
tôi thường toát lên vẻ hơi lạnh lùng. Nó đang lật qua những bài hát thánh
ca, đánh dấu những trang có liên quan bằng giấy ghi chú Post-it nhỏ xíu.

Tôi luôn thấy kinh ngạc khi hai chị em gái của tôi được sinh ra bởi cùng bố
mẹ. Trong khi Fliss bừa bộn, cởi mở và bộc phát, Hope lại có tính trật tự
cao, kín đáo và tự chủ. Gần giống như là con bé là người lớn nhất có trách
nhiệm, và Fliss là một đứa bé hư hỏng. Tôi luôn là người đứng giữa hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.