CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 141

thánh ca khác, một bài ru con của Micronesia do đàn hợp xướng biểu diễn,
và thế là xong.

“Tạ ơn Chúa,” Felicity lẩm bẩm, vẫn mỉm cười như một thí sinh trong một
chương trình trò chơi truyền hình. “Và nghĩ xem chị đã tài trợ cho nhà thờ
này hai trăm bảng! Nếu chị biết chúng ta vướng vào nghệ sĩ kịch câm này,
chị sẽ chỉ đóng góp năm mươi thôi. Dù sao đi nữa,” chị ấy đưa Olivia cho
Hugh, “ít nhất chị sẽ không phải bận tâm lần nữa cho đến khi con bé làm lễ
kiên tín. Được rồi - hãy về nhà với champagne và bánh thôi.”

Đối với những người chưa bao giờ đến nhà Felicity đều biết được đó là nhà
nào. Những quả bóng bay màu trắng và hồng viết tên Olivia bay phất phới
từ cổng và có một chùm hoa màu trắng lớn ở cửa. Chúng tôi tràn vào bên
trong, và với sự giúp đỡ của một cái rạp bằng vải sọc hồng và trắng nhỏ,
bằng cách nào đó chúng tôi đều chen vào được. Khi tôi đang tiến về một
người họ hàng xa không gặp nhiều năm, người đàn ông vẫy tôi ở nhà thờ
xuất hiện cạnh tôi, với một biểu hiện mong đợi nóng vội trên mặt anh ta.

“Laura?” anh ta gọi. Anh ta đang chặn ngang đường tôi. Tôi thấy việc này
hơi bất lịch sự.

“Vâng?” tôi trả lời, trong khi ngây ra nhìn anh ta. “Tôi không nghĩ chúng
ta...”

Anh ta đẩy một bàn tay xương xẩu về phía tôi. “Norman Scrivens.” Chúa
tôi... Tôi kinh hoàng - vì đây, giờ tôi đã hiểu, là ‘cuộc hẹn’ của tôi! “Felicity
bảo tôi tìm em,” anh ta vui vẻ giải thích.

“Thật ư?” tôi yếu ớt nói. Tôi cảm thấy mắt anh ta lướt qua tôi, tán thưởng
tôi. Cái nhìn chăm chú của anh ta khiến tôi nôn nao.

“Vậy là tôi ở đây!” Anh ta nói với vẻ liều lĩnh khôi hài. “Rất hân hạnh được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.