CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 162

“Em có muốn ăn kem thật không?” Tôi nghe Luke hỏi.

Tôi quay đi khỏi tấm ảnh, và cảm giác mặt tôi nóng lên. “Không,” tôi thì
thầm. “Em không ăn đâu.” Khao khát đã cướp đi khẩu vị của tôi. Tôi cảm
thấy một ham muốn thể xác đối với Luke khiến xương tôi nhức nhối. Anh
ấy cầm tay tôi, và dẫn tôi lên tầng trên. Ở bậc thang cuối cùng của nhịp cầu
thang thứ nhất, tôi dừng lại. Ở đó, trên chiếc bàn gỗ dái ngựa nhỏ, là một
bức ảnh trắng đen của Luke, Jessica và Magda lồng trong một khung ảnh
bạc. Nhìn thấy những chứng cứ khác của cuộc sống gia đình của họ khiến
tôi không thoải mái tôi đang xâm phạm. Vì thế tôi nhắc nhở mình - như tôi
vẫn thường làm - rằng Magda đã rời bỏ Luke và đang sống ở đâu đó.

“Em có ngại không?” anh lẳng lặng hỏi.

“Không,” tôi nói dối, lại vẫn là ánh mắt của một võ sĩ trong đôi mắt xanh to
của Magda.

“Anh giữ nó ở đấy vì Jess,” anh giải thích khi chúng tôi đi vào phòng ngủ
chính. “Như anh nói, việc chia tay rất khó khăn cho con bé, nên anh muốn
giảm nhẹ nó đi một chút.”

“Em hiểu.”

Anh đóng cửa lại sau lưng chúng tôi, và giữ mắt tôi trong giây lát. Anh
bước lên trước và hôn tôi, sau đó cởi nút áo sơ mi và đẩy nó ra khỏi vai tôi;
tiếp đó anh nhẹ nhàng kéo khóa váy của tôi xuống. Nếu anh là một người
mới, tôi sẽ sợ hãi vì phải phơi bày những thiếu sót của mình - trong lần đầu
tiên; nhưng Luke biết tôi, và tôi biết anh.

“Laura,” anh thì thào. Miệng anh đang ở trên tai tôi. “Laura yêu quí của
anh... anh không thể tin được là em đang ở đây.” Không hề e thẹn. Mười hai
năm trôi đi tự nhiên và dễ dàng khi quần áo của chúng tôi rơi xuống sàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.