“Sao em không thể tự mình theo dõi cậu ấy?”
“Không được.” Em tôi rùng mình. “Nó sẽ thật... kỳ quái. Trong bất cứ
trường hợp nào, em sẽ để lộ mình ngay. Anh ấy sẽ phát hiện ra em - em biết
là anh ấy sẽ - vì bằng cách nào đó anh ấy sẽ cảm nhận rằng em ở đó, bởi vì
mối liên kết cảm xúc giữa bọn em, nhưng vì lý do đó, em nghi ngờ việc anh
ấy nhìn thấy chị. Làm ơn mà, Laura,” con bé nói tiếp. “Làm ơn. Em đang
khủng hoảng.” Tôi nhìn biểu hiện đau đớn của em gái tôi. Tôi rất muốn
giúp.
“Chị xin lỗi, Hope. Nhưng câu trả lời là không.”
Tôi thích sự thật. Tôi thấy yên tâm với chúng. Sự thật khiến bạn cảm thấy
an toàn theo cách nào đó. Bạn có thể luôn luôn dựa dẫm vào sự thật theo
cách mà bạn không thể tin vào những sự đánh giá hay phỏng đoán. Sự thật
sẽ không khiến bạn thất vọng. Tôi không chỉ có ý nhắc đến sự thật kiểu như
‘Riga là thủ đô của Latvia’, mà là sự thật với ý nghĩa rộng lớn hơn, con
người hơn. Ví dụ như, những sự thật nhất định về hành vi của Mike đã dẫn
đến một k luận đau đớn, nhưng không thể khác được. Đó là nguyên nhân tôi
từ chối làm theo yêu cầu của Hope.
Nếu như tôi nghĩ em gái tôi đang nhận định sai lầm, tôi sẽ vui vẻ đồng ý với
yêu cầu của nó, để có được niềm vui chứng minh là nó sai. Nhưng tôi
không tin là nó sai. Mike cư xử lạ lùng như thế còn có thể vì lý do nào khác
nữa? Nếu cậu ấy làm điều gì đó trong sáng - đến phòng tập hay tham gia
một lớp học ban đêm - cậu ấy sẽ nói về điều đó. Nếu cậu ấy ăn tối với
khách hàng, như cậu ấy nói. Nếu cậu ấy đi gặp bố mẹ, hay em gái, cậu ấy sẽ
nói với Hope, và trong trường hợp nào Hope luôn có thể đi cùng.
Cũng có thể là Mike đang làm điều gì đó, vì bất cứ lý do gì, mà cậu ấy cảm
thấy ngượng ngùng. Đi gặp một bác sỹ tâm thần, đến nhà thờ, hay tham dự
chương trình Kiểm soát Cân nặng (không phải là cậu ấy béo), hay Hội