CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 209

thiện với số điện thoại của ba thám tử riêng. Sau đó, tôi băn khoăn phải làm
gì với Fliss...

Tôi có thể ngẫu nhiên để Hugh biết rằng tôi bắt gặp anh ấy với Chantal,
nhưng việc đó chỉ khiến họ thận trọng hơn trong lần sau. Tôi có thể gọi điện
cho Chantal... Không, tôi không thể. Tôi rùng mình. Nó thật kinh khủng.
Thật thô thiển... Vì thế tôi quyết định chỉ đến gặp Fliss. Chị ấy hay thổ lộ -
tôi thường nghĩ chị ấy nên tên là Candida - nên tôi có thể biết chị ấy có nghi
ngờ gì hay không. Vì thế tôi gọi để nói tôi sẽ ghé qua sau giờ làm để mang
cho Olivia một món quà.

“Thế thì thật... tuyệt,” chị ấy nói, nghe có vẻ sao nhãng. “Ừ, ừ, thế thì thật...
tuyệt. Ừm, đến vào khoảng... ơ... chị... năm giờ, chị nghĩ thế?”

“Chị ổn không, Fliss?”

“À - không. Thực ra, không ổn lắm. Thật ra, chị đang lo lắng vài điều.”

“Sao thế?” Tôi ngây thơ hỏi. Tôi nghe thấy tiếng hít thở nhanh. Chị ấy biết.
Chị ấy biết về Hugh và Chantal.

“Là vì Olivia sẽ có cảnh diễn đầu tiên sau bữa trưa cho Thảm nhún Trẻ em
Tiddli-Toes và bọn chị thực sự, thực sự rất hồi hộp - vì thế cứ qua đi nhé.”

Vì thế sau khi chúng tôi ghi hình cho chương trình xong, tôi nhờ lái xe thả
tôi ở Đường Moorhouse. Tôi bước lên bậc thềm dẫn đến cửa trước, rung
chuông, trong khi nắm chặt con thỏ có nhạc đã mua cho Olivia. Tôi quá hồi
hộp đến mức siết nó quá chặt và nó bắt đầu phát ra một bài hát ru con. Cánh
cửa bật mở. Fliss đứng đó, ôm Olivia, luống cuống mỉm cười.

“Bọn chị đã có việc!” chị ấy tuyên bố khi dẫn tôi vào trong. “Đại diện của
Olivia vừa mới gọi. Khó tin không nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.