CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 239

“Chođếntuầntới taaaạmbiệt...T-ạ-m-b-i-ệt.... Tạm-biệttạmbiệttạmbiệt. Tạm
biệt.”

Tom ấn nút quay lại nhanh. “Thế là được rồi - thế là chúng ta đã xong.”
Anh nhìn tôi một cách sâu lắng và, trong một phút, tôi nghĩ anh sắp hỏi tôi
một trong những câu hỏi ‘rất nghiêm chỉnh’. Nhưng anh đơn giản chỉ lấy
chiếc đĩa ra khỏi ổ cứng và dán nhãn cho nó. “Này... chúc một Lễ Phục sinh
tốt lành, Laura.

Tôi nhặt túi lên. “Anh cũng vậy. Chúc...”

“Có kế hoạch hay hay nào chưa?”

“Ồ... Có... tất nhiên... em không chắc là gì - em cần nói chuyện với Luke -
nhưng, à...” Tôi đứng lên. “Hẹn gặp anh vào thứ Ba nhé, Tom.”

Anh mỉm cười. “Gặp em vào thứ Ba.”

Vậy là Tom cũng đang hẹn hò với người có một đứa con và một người cũ.
Điều này khiến tôi vui lên vì lý do nào đó; có thể là do ý nghĩ rằng anh ấy ở
trên cùng một con thuyền giống tôi. Nhưng khi tôi đi đến Đường
Westbourne Park trên đường đến phòng trưng bày của Luke, tôi nghĩ lại
rằng chuyện anh ấy kể với tôi về cậu bé đó quá cởi mở như thế thật là lạ,
trong khi anh ấy phải biết rằng tôi biết anh ấy đã làm chuyện gì. Rằng anh
ấy có tình yêu sét đánh như em gái anh ấy đã nói và vì thế mà đã ghẻ lạnh
cả đứa con ruột của mình. Khi tôi đi qua Quảng trường Powis, tôi quyết
định rằng hẹn hò với Gina chắc phải là một hành động chuộc lỗi. Đột nhiên
điện thoại của tôi kêu lên.

“Laura à?” Đó là Hope. Giọng con bé nghe có vẻ căng thẳng.

“Em đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.