CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 276

kiến rõ ràng bằng chính đôi mắt của mình... trong bệnh viện... St Thomas...
ôi làm ơn đừng khóc Hope... làm ơn đừng khóc... chị e là nó là sự thật...
đúng... Phải, đúng là Mike... chị thấy cậu ấy đi đi lại lại với đứa bé. Dỗ
dành nó, bởi vì nó khóc rất nhiều vì chắc là nó bị sinh sớm; mặc dù không
phải nằm trong lồng kính nữa, nhưng dường như nó vẫn cần chăm sóc y tế.
Và chị nghĩ rằng đó là việc cậu ấy làm trong hai tháng nay, đi đến bệnh
viện để thăm con mình - và đó là vì sao cậu ấy cư xử lạ lùng như thế và quá
- từ em dùng là gì? - tâm trạng. Đúng thế. Và đây là nguyên nhân. Em phải
nói chuyện với cậu ấy về chuyện này, và nói với cậu ấy rằng em đã biết sự
thật, bây giờ em đã biết sự thật và sau đó... chị xin lỗi Hope. Chị nghĩ có lẽ
em đã sai, nhưng em không sai... em không hề sai... chị rất tiếc Hope... chị
thực sự rất tiếc...

“Tôi có thể giúp cô không?”

“Hả?”

Khi tôi tỉnh lại tôi nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện với tôi đang đeo
một phù hiệu cho biết rằng cô ấy là một bà đỡ; ở dưới là dòng chữ Chăm
sóc đặc biệt
. “Tôi có thể giúp cô không?” cô ấy nhắc lại. “Cô đến thăm ai
thế?”

“Tôi đến thăm...” Tôi liếc về phía Mike và cảm thấy cổ họng tôi siết lại.

“Cô ổn chứ?” cô ấy nói. “Cô có vẻ mệt mỏi.”

“Chuyện này hơi... kỳ cục. Tôi có thể nói chuyện với cô không?”

Tôi bước ra khỏi bệnh viện hai mươi phút sau đó, trong tâm trạng rối bời.
Làm thế nào Hope và Mike có thể ở cùng nhau bây giờ? Điều đó là không
thể. Tôi đã không nói chuyện với cậu ấy - tôi đã không muốn - nhưng tôi đã
tìm ra mọi chuyện tôi cần biết, và bây giờ tôi phải nói lại với Hope. Tôi
hình dung em gái tôi ngồi ở nhà, tuyệt vọng chờ tôi gọi điện, nhưng tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.