CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 299

khóc của trẻ con và những tiếng rì rầm vỗ về của những người đến thăm.
Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng giày của mình rít lên trên tấm vải lót sàn
nhà.

“Tại sao chị làm việc này?” Hope nhắc lại, một cách nhỏ nhẹ. “Em đã từng
làm gì với chị để xứng với hành động tàn nhẫn như thế này, Laura, hành
động kinh khủng, mánh khóe, tàn nhẫn một cách cố tình như thế này. Ý em
tại sao chị làm điều này với em, tại sao, vì Chúa - chị thật hèn hạ và em
không thể... hiểu... em... ối...”

Cách một quãng, không nhận thấy sự hiện diện của chúng tôi, là Mike. Ống
tay áo cuộn lên, và cậu ấy đang đi đi lại lại, với đứa bé trong tay, mặt cậu ấy
tràn ngập vẻ thương cảm và ngọt ngào.

“Shhh... con yêu. Shhh... đừng khóc. Làm ơn đừng khóc cô gái bé bỏng...
thôi nào... đó... Shhh... con sẽ khỏe thôi... Shhh.... Shhh... Đừng khóc nữa...
Đừng khóc...”

Hope đứng mọc rễ tại chỗ, khi nó nhìn Mike đi lại với đứa bé đang khóc.

“Em không thể chịu được chuyện này.” Em tôi lắc đầu. “Em không thể...
em chỉ... không thể...”

“Shhh... Đừng khóc nữa... Đừng khóc...”

Đây là nơi anh ấy đến?”

“Phải.”

“Suốt thời gian này?”

“Không cần phải khóc...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.