CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 339

“Nhân tình. Tôi không uốn cong từ ngữ đâu. Tôi là nhân tình của ông ấy,
Laura ạ - trong hai mươi lăm năm.

“Lâu như thế,” tôi thốt ra.

“Tôi không biết điều đấy sao?” Bà ấy chán nản nói. Bà ấy đưa cho tôi một
tách trà sứ in hoa sặc sỡ. “Nhưng tôi không thể phàn nàn về nhiều mặt. Tôi
có một căn hộ xinh xắn ở Hans Place. Tôi có một khoản trợ cấp hàng tháng
hào phóng, và một tài khoản ở Harrods. Tôi thường xuyên đi đến
Marrakech và St Bart. Tôi ngồi trong ngăn riêng của Nhà Hát Opera. Tôi ăn
tối ở Ritz; tôi mặc quần áo...” Vậy là điều đó giải thích cho những quần áo
sang trọng. “Tất nhiên tôi khao khát trở thành vợ John,” bà ấy tiếp tục.
“Nhưng tôi nói với mình rằng tôi là vợ thực sự của ông ấy. Một nửa linh
hồn của ông ấy.” Giọng bà ấy nghẹn ngào. “Ông ấy nói như thế. Ông ấy nói
không thể làm gì mà không có tôi.” Bà ấy vuốt ve con mèo để cố lấy lại
bình tĩnh.

“Bà gặp ông ấy như thế nào?”

“Ở buổi ra mắt long trọng đầu tiên của bộ phim Chàng điệp viên yêu tôi vào
năm 77. Tôi ba mươi sáu tuổi và John lớn hơn tôi mười tuổi, một người đàn
ông đẹp trai, quyền lực. Ông ấy đã làm nghề nhà báo trong hai mươi năm,
nhưng nhờ vào trí thông minh khéo kéo nên đã đặt được chân vào ban điều
hành của các công ty truyền thông, bao gồm cả công ty đã tài trợ cho bộ
phim. Tôi yêu ông ấy điên cuồng mặc dù - và tôi cũng không tự hào về điều
này - biết rằng ông ấy đã kết hôn. Nhưng ông ấy nói cuộc hôn nhân đấy
không có tình yêu và vợ ông ấy hoàn toàn bỏ mặc ông ấy vì những đứa con
của họ. Darren, đứa nhỏ nhất, mới chỉ là một đứa trẻ. Tôi cho rằng chuyện
đó không tán dương John nhiều, đúng không?” bà ta nói thêm với một tiếng
thở dài cay đắng.

Tôi nghĩ về Tom. “Tôi không nghĩ thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.