Tôi cảm thấy miệng mình há hốc. “Nếu anh có một tí danh dự. Và tôi nhắc
lại rằng tôi không nói rằng tôi ‘khó tính và đòi hỏi’ - tôi nói rằng đó là một
trong những lời dối trá của báo chí. Tôi cũng không nói...” Tôi chọc ngón
tay vào tờ báo “... rằng tôi đối xử tồi tệ với Nick... tôi làm anh ấy tổn
thương... v.v... tôi nói rằng đó là những gì những tờ báo lá cải đã cố gắng
ám chỉ. Nhưng anh cố ý gán cái lời nói đó cho tôi để... để... ra vẻ rằng tôi đổ
lỗi cho mình về sự biến mất của chồng tôi. Tôi không có.”
“Nhưng cô có đổ lỗi cho mình. Đúng không?”
“Không, tôi không có, tôi không có. Tôi...
“Tôi thấy rõ ràng là cô có. Tôi có thể thấy cô không thoải mái như thế nào
với câu hỏi đó, vì thế đó là nhiệm vụ của tôi, với tư cách là một nhà báo,
tường thuật lại điều đó. Tôi xin lỗi vì cô thất vọng với bài báo, nhưng chúng
ta đều là những người bận rộn. Tôi có thể đề nghị chấm dứt cuộc điện thoại
này được không?”
“Không Darren, anh không thể, bởi vì tôi chưa kết...”
Nhưng ống nghe đã tắt ngúm.
***
Nỗ lực cải chính lại báo chí đã biến thành méo mó như một cái túi chứa đầy
rắn. Tôi thật ngây thơ làm sao khi nghĩ rằng nói chuyện với một tờ báo lớn
sẽ tốt hơn là một tờ báo nhỏ. Nó trở nên tồi tệ, rất tồi tệ.
“Tờ News of the World sẽ cư xử đúng đắn hơn,” tôi nói với Hope khi cuối
cùng tôi đã có thể nói chuyện với nó trên điện thoại vào cuối giờ chiều hôm
đó.