CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 393

“Đừng để em một mình, Tom.” Tôi cảm thấy một cơn sợ hãi trào lên. “Em
không thích bóng tối. Thực ra thì, em ghét bóng tối.”

“Vậy thì xuống cùng anh. Nhưng cẩn thận đấy.”

K chúng tôi dò dẫm bước xuống khu vực đầu cầu thang, tay sờ soạng tay
vịn cầu thang thì chúng tôi mới nhận thấy toàn bộ tòa nhà đều bị mất điện.

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ. “Không nơi nào có điện cả.”

Khu vực Mews chìm ngập trong bóng tối, và ở phía bên kia, ánh đèn đường
Lucozade cũng đã tắt ngúm. Xuất hiện những âm thanh cửa mở khi mọi
người bước ra ngoài hay mở toang cửa sổ để xem có chuyện gì xảy ra. Ở
phía xa chúng tôi có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và còi xe hơi rền rĩ.

“Có thể chỉ là mất điện cục bộ thôi.” Tôi nói.

“Không,” Tôi nghe Tom nói. “Mất điện toàn bộ đấy. Đèn giao thông tắt
rồi.” Tôi nhớ lại vụ cắt điện ở studio của chúng tôi vài tuần trước đó.

Tôi sải dài cánh tay trước mặt. “Anh ở đâu?” Tôi hỏi, nhịp tim tăng lên.
“Em không nhìn thấy anh. Em không nhìn thấy gì hết.” Đột nhiên tôi nhìn
thấy những điểm huỳnh quang trên mặt đồng hồ của Tom lơ lửng về phía
tôi, rồi cảm thấy tay anh trên cổ tay tôi. Tôi nghe thấy tiếng click và xì xèo
từ cái bật lửa của anh, rồi căn phòng ngập tràn một vầng hào quang ánh
sáng. Giờ chúng tôi đã có thể nhìn thấy nhau, hình ảnh chúng tôi méo mó
trong ánh lửa lập lòe, bóng của chúng tôi nhảy nhót trên những bức tường
trống không.

“Chúng tôi cắt ngang chương trình này để thông báo cho các bạn một tin
khẩn cấp.” Chúng tôi nghe thấy. “Phần lớn Luân Đôn và phía đông nam đã
bị mất điện. Nguyên nhân hiện nay vẫn chưa được biết nhưng người phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.