CÂU HỎI TÌNH YÊU - Trang 438

“Tôi hiểu rồi.” Tôi lặng lẽ nói. “Vậy là giờ thời điểm đó đã đến. Và tôi cho
rằng anh nghĩ anh đang làm một điều phi thường, đã hạ cố quay trở lại vào
lúc này khi mà anh đã ổn và sẵn sàng...” cổ họng tôi nhức nhối, “để nói với
tôi anh đã... ở... cái nơi... chó chết... nào...” Hai tay tôi vung lên mặt. “Anh
đã nhảy ra khỏi cuộc đời tôi... Tôi đã g không rời khỏi căn phòng này...
những gì tôi có thể làm gần như chỉ là mặc quần áo... tôi không thể ngủ...
tôi biến thành một người suy nhược... cảm giác căng thẳng của nó - tôi đã
không ăn...”

“Anh xin lỗi, Laura,” Anh nói. “Anh thực sự xin lỗi.”

Tôi lắc đầu. “Anh có thể nói xin lỗi tôi hàng ngày trong vòng hai mươi năm
tới và như thế vẫn chưa đủ. Anh đã gây ra một vết thương cố ý,” tôi nói. Cổ
họng tôi nhức nhối với một tiếng nấc kìm nén. “Sự hỗn loạn mà anh để lại
phía sau - những khó khăn ngày qua ngày - đó là chưa nói đến nỗi thống
khổ của ba tháng đầu tiên khi tôi không biết liệu anh có còn sống hay
không. Tôi thường bước vòng quanh căn phòng này mỗi đêm, xoắn chặt hai
tay!”

“Anh xin lỗi.” Anh lặp lại, ánh mắt long lanh.

“Anh không cần phải biến mất,” Tôi nghẹn ngào, chìa tay về phía anh như
thể đang khẩn nài, những ngón tay xòe ra và duỗi thẳng. “Anh chỉ có thể
nói, ‘Nghe này Laura, anh không muốn ở cùng em nữa. Hãy chia tay đi.’”

“Nhưng anh không nhìn nhận được một cách rõ ràng như thế. Anh không
nhìn thấy gì cả ngoài... nỗi đau của chính anh. Anh cảm thấy mình đang
phân rã, rằng anh đã bị... phá hủy, bằng cách nào đó... đầu tiên, bố anh chết
như thế...”

“Chuyện đó vẫn không biện hộ được cho hành động của anh,” tôi nức nở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.