CÂU HỒN NGỌC - Trang 136

Nửa giờ sau, đứng ở bên ngoài lan can trên đỉnh nhà thờ Thánh Joseph, đưa
mắt nhìn ngắm cảnh đêm lộng lẫy phía dưới, nghịch ngợm bình rượu trong
tay, trong lòng Tô Duy tràn đầy cảm giác mãn nguyện.

Gió đêm thổi qua, dường như đem cả bản xướng thanh của lễ Missa thổi tới,
ngửa đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, xa xa là sông Hoàng Phố
cuồn cuộn trôi, Tô Duy mở bình rượu ra, ngửa đầu uống một ngụm.

Hương rượu nồng đượm, tựa như tâm trạng của cậu giây phút này, tình lặng,
kì ảo, chấn động... Không thể dùng từ ngữ để miêu tả.

Đây đích thị là một thời đại hủ bại, nhưng cũng không thể phủ nhận, đây
cũng là một thời đại vô cùng phồn hoa.

Chính vào khoảnh khắc này, cậu không hối hận đã tới nơi này một chuyến,
thậm chí cảm thấy may mắn vì những gì mình đã trải qua.

Bởi vì bầu trời đầy sao như vậy, cảnh đêm như vậy, là thứ mà ở đô thị hiện
đại không thể nào thưởng thức được.

Rất đáng tiếc, trong một đêm trăng đẹp như vậy, thế nào cũng có mấy âm
thanh không hài hòa.

"Cậu không cảm thấy hành vi hiện tại của cậu là diễn sâu sao?"

Nghe xong câu này, nếu không phải vì độ cao không cho phép, Tô Duy rất
muốn giơ chân đạp cái tên vô duyên bên cạnh xuống dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.