CÂU HỒN NGỌC - Trang 206

Thẩm Ngọc Thư bị dùng bạo lực nhắc nhở, đổi thành hỏi: "Trước kia Câu
Hồn Ngọc có từng giết người không?"

Đoan Mộc Hành đáp: "Hình như không, nghe nói kẻ này trộm đồ mà thần
không biết quỷ không hay, cũng lấy điều đó làm tự hào, nếu vì trộm đồ mà
giết người thì đối với một vị hiệp đạo mà nói là rất mất mặt."

Hứa Phú nói: "Tôi cũng chưa từng nghe Câu Hồn Ngọc giết người, nhưng
lần này không giống trước kia, va li vàng đó đủ dùng cả đời, khó bảo đảm
rằng hắn không thấy tiền mà nổi máu tham. Hoặc cũng có thể Đại soái phát
hiện hắn có vấn đề nên động thủ trước, Câu Hồn Ngọc để tự vệ không thể
không giết người."

"Có điều tôi cho rằng một người sẽ không dễ dàng thay đổi nguyên tắc làm
việc của mình, nhất là loại người thành danh đã lâu." Tô Duy tiếp tục lẩm
bẩm trong miệng.

Xuất phát từ tâm lý cùng ngành cùng nghề, Tô Duy không thích người ngoài
tùy tiện đưa ra kết luận khi không có chứng cứ.

Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng đối với nghề trộm của họ mà nói, cướp
của giết người là hành vi bạo lực đẫm máu, hoàn toàn không có chút mỹ
cảm nào, loại hành vi phạm tội cấp thấp này bọn họ căn bản không thèm
làm.

Cậu nghĩ như thế, cho nên Câu Hồn Ngọc nhất định cũng nghĩ như thế.

Thẩm Ngọc Thư ngăn cuộc tranh luận lại, nói: "Việc đầu tiên chúng ta cần
làm rõ là: Khương đại soái đi gặp Câu Hồn Ngọc hay là trên đường tới cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.