CÂU HỒN NGỌC - Trang 267

hôm qua tôi cũng đã không cứu cậu."

Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tươi cười này, quả thật là anh tuấn
xán lạn.

Đoan Mộc Hành đã thay bộ quần áo ngày hôm qua, hiện giờ mặc một chiếc
sơ mi đen và quần Âu, tóc tai chải chuốt chỉnh tề, hơn nữa bản thân đã có
quý khí ngời ngời, nhìn thế nào cũng thấy là một thiếu gia con nhà giàu, thật
khó khiến cho người ta liên tưởng tới Giang giang hồ đại đạo.

Lạc Tiêu Dao trố mắt, không hiểu tên này tại sao lại hỉ nộ bất thường như
vậy. Anh ta điên lên thì đương nhiên là đáng sợ, nhưng lúc mỉm cười thì lại
hệt như gió xuân thổi tới, thật dễ khiến người ta có thiện cảm. Lạc Tiêu Dao
có chút không hiểu, có điều ít nhất bộ dạng của Đoan Mộc Hành lúc này
khiến cậu thấy bớt sợ hãi, lấy hết can đảm nói: "Tối hôm qua tôi cũng cứu
anh!"

Đoan Mộc Hành lại cười: "Nói như vậy tôi vẫn nợ cậu một mạng."

"Nợ mạng thì cho qua đi, trước tiên là trả bùa hộ mệnh cho tôi."

"Cái gì mà bùa hộ mệnh?"

"Chính là bình thuốc ấy, bình thuốc tôi giúp anh rắc lên vết thương ấy...
Đúng rồi, còn có áo khoác của tôi nữa, cái áo đó đắt lắm đấy, bồi thường
đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.