CÂU HỒN NGỌC - Trang 285

"Nếu trong lòng chúng ta đều đã hiểu rõ, vậy thì tớ cũng không vòng quanh
nữa. Câu Hồn Ngọc không phải ai khác, chính là người đàn ông đeo mặt nạ
mà đêm đó Tiêu Dao đã cứu, cũng chính là cậu, Đoan Mộc Hành."

Thẩm Ngọc Thư nói xong, phòng khách trong khoảnh khắc yên lặng như tờ,
tiếp theo đó Đoan Mộc Hành ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười đến chảy cả
nước mắt, nói: "Ngọc Thư, tớ thật không ngờ cậu lại thích nói đùa như vậy,
đến lúc này rồi mà cậu còn có tâm trạng ở đây nói đùa sao."

"Cậu cho rằng tớ cố tình tới đây tìm cậu, chỉ là để nói mấy câu đùa vớ vẩn
sao?"

"Chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng tớ là Giang hồ đại đạo?"

Đoan Mộc Hành mỉm cười thật tươi, nói: "Tớ xuất thân thế gia, cho dù
không giàu có đến mức đứng đầu thiên hạ, nhưng ít nhất là cả đời này ăn
ngon mặc đẹp không thành vấn đề. Tớ đường đường là một công tử nhà giàu
mà lại đi làm đạo tặc? Những lời này nói ra, cậu thấy có ai tin không?"

"Bởi mỗi người đàn ông đều mang trong lòng giấc mộng hiệp khách."

Đoan Mộc Hành bị thu hút bởi lời nói của Tô Duy, cậu vội vàng xua tay.

"Câu này không phải tôi nói, mà là một vị danh nhân chỗ chúng tôi nói."

Đoan Mộc Hành lại chuyển qua nhìn Thẩm Ngọc Thư.

"Được, cậu nói tớ là Câu Hồn Ngọc, cậu có chứng cứ gì không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.