CÂU HỒN NGỌC - Trang 32

"Thẩm Ngọc Thư, cậu có biết là người hù dọa người, có thể hù chết nhau
hay không hả?"

Xác định đó là Thẩm Ngọc Thư, Tô Duy thở phào, vuốt vuốt trái tim đang
không ngừng đập thình thịch, nói: "May mà tim của tôi đủ khỏe, nếu không
cậu có khả năng mắc tội ngộ sát đấy."

"Lẽ... Nào... Hiện... Giờ... Kẻ... Đáng... Sợ... Không... Phải... Là... Cậu...
Sao..."

"Tôi chỉ đắp mặt nạ thôi mà..."

"Tại... Sao... Lại... Đắp... Mặt... Nạ... Trong... Tầng... Hầm... Của... Tôi?
Muốn... Dọa...Chết... Người... Chẳng... Phải... Là... Cậu... Sao..."

Giọng nói thâm trầm vang lên với tốc độ vô cùng chậm rãi, Tô Duy lập tức
đưa tay ngăn lại.

"Làm ơn! Cậu có thể làm ơn dùng tốc độ bình thường để nói chuyện
không?"

Thẩm Ngọc Thư trầm mặc một lúc, chăm chú nhìn Tô Duy năm giây, đột
nhiên đi đến trước mặt cậu, vặn vai bắt cậu một lần nữa đối diện với tấm
kính.

"Tại sao cậu lại phủ lên mặt thứ kì quái này? Muốn dọa chết ai hả?"

"Đây không phải thứ kì quái, mà gọi là mặt nạ, dùng để làm đẹp đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.