CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 133

“Tôi ngồi được chứ?”
Giọng nói hơi khàn. Dư âm một đêm nặng nề, Corso nghĩ. Gã đứng giữa

phòng, tay đút túi, chờ đợi. Liana Taillefer bỏ mũ và áo mưa ra. Ả nhìn
quanh với vẻ buồn chán vô cùng tận rồi chọn một chiếc sofa cũ. Ả bước
qua đó, thong thả ngồi xuống, cái váy co lên. Hai chân bắt chéo, hình tượng
ả tạo ra lúc này sẽ khiến cho bất kỳ ai, kể cả Corso (nếu bớt đi một nửa
lượng rượu gin) đều thấy bủn rủn cả người.

“Tôi tới có công chuyện.”
Rất thẳng thắn. Hẳn ả nhằm vào thứ gì đó khi tỏ thái độ như vậy. Corso

cũng nhiều tự trọng như bất kỳ ai, nhưng gã không ngu.

“Tốt,” gã nói. “Bà đi ăn tối với Flavio La Ponte chưa?”
Không có phản ứng gì. Ả vẫn tiếp tục nhìn gã trong vài giây, thản nhiên,

phớt đời chẳng kém.

“Chưa,” sau cùng ả đáp, chẳng hề giận dữ. “Trước tiên tôi muốn gặp

ông đã.”

“Ồ, tôi đây.”
Liana Taillefer ngửa thêm một chút ra sau. Một tay ả đặt lên chỗ rách ở

cái sofa da cũ kỹ, nơi có túm lông đuôi ngựa nhồi thò ra.

“Ông làm việc vì tiền,” ả nói.
“Đúng.”
“Ông bán mình cho người trả giá cao nhất.”
“Đôi khi.” Corso nhếch mép. Đây là lãnh địa của gã, vì vậy gã có thể

dành chỗ cho biểu hiện con thỏ thân thiện của mình. “Thường thì tôi đem
bản thân cho thuê. Giống như Humphrey Bogart trong phim. Hay như một
con điếm.”

Dù là một bà góa từng phải may vá thêu thùa suốt tuổi học trò, Liana

Taillefer cũng không có vẻ bị choáng với cách ăn nói của gã.

“Tôi muốn đề nghị ông một công việc.”
“Quá tốt. Kỳ này người ta cũng đang muốn thuê tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.