CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 141

Gã ngồi ăn bữa tối, người đu đưa theo nhịp lắc của con tàu, trước khi toa

ăn đóng cửa gã còn kịp uống một cốc cà phê và một cốc gin. Bên ngoài,
vầng trăng mang theo cái quầng như làm bằng tơ sống lơ lửng giữa trời.
Những cột điện thoại lướt nhanh trên cánh đồng đen sẫm, loang loáng lên
khung cho một chuỗi hình ảnh tĩnh phát ra từ một cái máy chiếu chỉnh tồi.

Trên đường trở lại chỗ nằm, gã gặp cô gái ngoài hành lang toa hạng

nhất. Cô mở cửa sổ, mặc cho làn gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt. Khi gã tới
gần lách người qua, cô chợt xoay lại đối diện với gã.

“Em biết ông,” cô nói.
Ở gần đôi mắt xanh còn nhạt hơn, giống như bằng tinh thể lỏng tỏa sáng

trên làn da rám nắng. Bây giờ mới là tháng Ba, thế nhưng, với mái tóc ngắn
rẽ ngôi như một gã trai, làn da nâu khiến cô trông khác thường, dáng khỏe
mạnh thể thao, khó dò một cách đáng yêu. Dáng cao, mảnh khảnh, mềm
mại. Và rất trẻ.

“Phải,” Corso đáp rồi ngừng lại một chút. “Mấy bữa trước, ở quán cà

phê.”

Cô mỉm cười. Lại một tương phản khác, lần này là giữa hàm răng trắng

và nước da nâu. Miệng cô rộng, đường nét rõ ràng. Một cô nàng xinh đẹp.
Flavio La Ponte hẳn sẽ quệt bộ ria xoắn mà nói vậy.

“Ông là người đã hỏi về d’Artagnan.”
Làn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi bay tóc cô. Đôi chân vẫn không mang

giày. Cái túi đeo màu trắng nằm trên sàn bên cạnh chỗ ngồi trống của cô.
Gã liếc nhìn theo bản năng cuốn sách nằm đó: Những chuyện phiêu lưu của
Sherlock Holmes.
Một cuốn rẻ tiền bìa mềm, gã nhận xét. Sách in ở
Mexico, nhà Porrua phát hành.

“Rồi cô sẽ bị lạnh đấy,” gã nói.
Miệng vẫn mỉm cười, cô gái lắc đầu, nhưng vẫn xoay tay nắm đóng cửa

sổ lại. Corso đã chuẩn bị đi tiếp lại dừng tìm một điếu thuốc. Theo thói
quen, gã moi điếu thuốc từ trong túi đặt lên miệng, song chợt nhận ra cô
đang nhìn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.