CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 175

“Cô không cho tôi biết cô sẽ tới Sintra,” gã nói.
“Ông cũng vậy.”
Cô trả lời rồi cười dịu dàng, không tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối. Có vẻ

như cô thực sự vui khi gặp gã.

“Cô làm gì ở đây?” Corso hỏi.
Cô thu chân lại và nghiêng mình nhường chỗ cho gã. Nhưng Corso vẫn

đứng.

“Lang thang,” cô gái trả lời và chìa cho gã coi cuốn sách. Không phải

cuốn gã thấy trên tàu. Melmoth, kẻ lang thang của Charles Maturin. “Đọc.
Và gặp gỡ bất chợt người này người nọ.”

“Bất chợt,” Corso nhắc lại như một tiếng vọng.
Gã đã đụng đầu quá nhiều người trong một đêm, cả bất ngờ lẫn không

bất ngờ. Gã thấy mình đang cố thiết lập mối liên hệ giữa sự có mặt của cô
trong khách sạn và sự xuất hiện của Rochefort trên đường. Từ góc nhìn hợp
lý, mọi thứ hẳn sẽ khớp vào nhau, nhưng gã không sao tìm ra góc nhìn đó.
Thậm chí gã không biết bắt đầu từ đâu.

“Sao ông không ngồi xuống?”
Gã ngồi, mơ hồ cảm thấy lo lắng. Cô gái gấp cuốn sách lại rồi nhìn gã tò

mò. “Ông không giống người đi du lịch,” cô nói.

“Tôi không đi du lịch.”
“Ông có công chuyện?”
“Phải.”
“Việc gì ở Sintra cũng thú vị.”
Đây là thứ mình cần ư, Corso thầm nghĩ và sửa lại cặp kính. Bị cật vấn

sau tất cả những chuyện đã trải qua, dù là do một cô gái rất trẻ, rất đẹp. Có
lẽ đó là vấn đề. Cô quá trẻ khó mà gây nguy hiểm. Hoặc có thể đó mới là
chỗ nguy hiểm. Gã cầm cuốn sách trên bàn đọc lướt qua. Đó là một cuốn
sách tiếng Anh hiện đại, có vài đoạn gạch dưới bằng bút chì. Gã đọc một
đoạn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.