CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 177

“Phỏng đoán.” Cô ngừng lại nhìn gã chăm chú trước khi bổ sung, “Ông

có vẻ là người khôn ngoan, ông Corso.”

Cô đứng lên, nhặt cuốn sách trên bàn và đôi giày thể thao trắng trên sàn.

Đôi mắt cô long lanh, và Corso nhìn ra ý nghĩa của nó. Có gì đó thân thuộc
trong ánh mắt đăm đăm của cô.

“Có lẽ ta sẽ gặp lại nhau đâu đó,” cô nói trước khi đi.
Corso không nghi ngờ gì điều đó. Gã không rõ mình muốn hay không.

Nửa nọ nửa kia, ý nghĩ này chỉ duy trì trong một thoáng. Khi rời đi, cô gái
lướt qua Amilcar Pinto ở cửa.

Đó là một người đàn ông thấp nhỏ, mỡ màng. Da đen và bóng như vừa

đánh véc ni, bộ ria rậm và thô tỉa vụng. Hắn sẽ là một viên cớm trung thực,
hoặc thậm chí là một cảnh sát đắc lực nếu không phải nuôi năm đứa con,
một cô vợ và ông bố về hưu thường hay trộm thuốc lá của hắn. Vợ hắn là
người lai đen hai mươi năm trước rất đẹp. Pinto mang cô ta từ Mozambique
về vào thời nước này đòi độc lập, khi ấy Maputo còn gọi là Lourenco
Marques còn chính hắn là một trung sĩ được thưởng huân chương trong đội
lính dù, một chàng trai mảnh khảnh và dũng cảm. Trong thời gian hai người
thỉnh thoảng hợp tác trong đôi ba vụ làm ăn, Corso đã gặp vợ hắn – đôi mắt
thâm quầng mệt mỏi, ngực nhão, dép lê, buộc tóc bằng khăn choàng đỏ – ở
hành lang dẫn tới căn hộ đầy mùi trẻ con bẩn thỉu và mùi rau luộc.

Viên cảnh sát đi thẳng vào phòng chờ, liếc nhìn cô gái khi đi qua, rồi

gieo mình lên cái ghế bành đối diện với Corso. Hắn thở không ra hơi, cứ
như vừa phải đi bộ suốt quãng đường từ Lisbon tới.

“Cô ta là ai?”
“Là ai không quan trọng,” Corso trả lời. “Người Tây Ban Nha. Đi du

lịch”

Pinto gật đầu. Hắn chùi bàn tay ẩm ướt vào ống quần. Đó là cử chỉ quen

thuộc của hắn. Hắn ra mồ hôi thật nhiều, cổ áo lúc nào cũng có một vòng
sẫm ở chỗ tiếp xúc với da.

“Tôi gặp một vấn đề nhỏ,” Corso nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.