“Nhân tiện cho ông biết,” gã thêm, “ông bạn Fargas của chúng ta không
muốn bán.”
Có một khoảng im lặng ở đầu dây bên kia. Có vẻ Borja đang suy nghĩ,
mặc dù không thể xác định lão nghĩ về những bức họa hay về việc Fargas
không chịu bán sách. Khi lão lại lên tiếng, giọng lão nghe vô cùng thận
trọng.
“Chuyện đó thì có thể mà,” lão nói và Corso vẫn không biết lão ám chỉ
việc nào. “Có cách nào giải quyết ‘vấn đề’ hay không?”
“Có lẽ có.”
Borja lại im lặng. Corso đếm được năm giây trên đồng hồ của gã.
“Tôi để tùy anh định liệu.”
Sau đó họ không nói thêm gì mấy. Corso không nhắc tới cuộc trò
chuyện với Pinto, Borja cũng chẳng hỏi Corso giải quyết “vấn đề” bằng
cách nào, như cách lão nói mập mờ trước đó. Lão chỉ hỏi Corso có cần
thêm tiền không, nhưng Corso nói không. Hai người thỏa thuận sẽ nối lại
liên lạc khi Corso tới Paris.
Sau đấy Corso lại quay số gọi cho La Ponte, nhưng vẫn không có người
thưa máy. Những trang màu xanh trong bản thảo Dumas vẫn nằm trong tệp.
Gã nhặt những tờ ghi chép và cuốn sách bìa da đen với biểu tượng ngôi sao
trên bìa, cho cả vào cái túi vải buồm rồi đẩy nó xuống gầm giường, buộc
quai đeo vào chân giường. Như vậy nếu có người vào phòng với ý đồ mang
nó đi, hắn sẽ phải đành thức Corso dù gã đang ngủ. Chẳng thà thế còn hơn
là tha một kiện hành lý lôi thôi đi khắp nơi, gã tự nhủ khi bước vào nhà tắm
bật vòi sen. Và vì lý do nào đó, cũng nguy hiểm.
Gã đánh răng. Rồi cởi quần áo quăng trên sàn. Mặt gương bám đầy hơi
nước, nhưng gã vẫn có thể thấy mình trong đó, gầy gò gần guốc như một
con sói đói. Gã cảm thấy nỗi nhớ mong từ quá khứ xa xăm một lần nữa dội
lên như một làn sóng đau khổ tràn ngập cả tâm trí. Giống như một sợi dây
đàn rung lên trong thân xác và ký ức gã. Nikon. Gã nhớ nàng mỗi khi gã
cởi thắt lưng. Nàng luôn khăng khăng đòi tháo nó cho gã, như thể đó là một