CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 183

hơn người khác, là xuất hiện trong tranh Goya.” Những người trọng danh
dự, Bonaparte nói thế. Corso nghĩ về Borja và cuốn séc của lão. Về La
Ponte và thư viện của người đàn bà góa bị cướp đoạt vì món lợi nhuận cỏn
con. Về linh hồn Nikon lang thang trong sa mạc cát trắng hoang vắng. Về
chính gã, người thợ săn làm thuê cho kẻ trả nhiều tiền nhất. Đấy là những
lần khác nhau.

Gã ngủ thiếp đi, trên miệng còn vương nụ cười cay đắng và tuyệt vọng.
Khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên gã nhìn thấy là ánh rạng đông xám xịt rọi qua

cửa sổ. Quá sớm. Gã loay hoay hồi lâu tìm đồng hồ trên cái bàn đầu giường
thì mới nhận ra chuông điện thoại đang reo. Hai lần gã để rơi cái tai nghe
trước khi nhét được nó vào giữa cái gối và tai gã.

“A lô?”
“Một người bạn hồi đêm qua của ông. Nhớ không? Irene Adler. Em

đang ngoài hành lang. Ta cần nói chuyện. Ngay bây giờ.”

“Quỷ tha ma bắt…”
Nhưng cô đã gác máy. Corso vừa chửi vừa tìm cặp kính. Gã hất chăn ra

và kéo quần lên, loạng choạng và bối rối. Chợt gã hoảng hốt nhìn xuống
gầm giường. Cái túi còn nguyên. Gã cố tập trung chú ý nhìn xung quanh.
Mọi thứ trong buồng vẫn ngăn nắp. Chuyện gì đấy đang xảy ra là ở bên
ngoài. Gã chỉ đủ thời gian vào buồng tắm để vã nước lên mặt khi cô gõ cửa.

“Cô biết giờ là mấy giờ không?”
Cô đứng đó với cái áo len thô màu xanh và cái ba lô trên lưng. Mắt cô

còn xanh hơn đôi mắt trong trí nhớ của gã.

“Sáu giờ rưỡi sáng,” cô bình tĩnh nói. “Và ông phải mặc ngay quần áo

vào.”

“Cô điên à?”
“Không.” Cô bước vào buồng chẳng đợi mời và liếc quanh với ánh mắt

phê phán. “Chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Chúng ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.