CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 192

IX

NGƯỜI BÁN SÁCH PHỐ

BONAPARTE

“Bạn thân mến,” Athos tư lự nói, “nên nhớ rằng chỉ có với người chết

ta mới không phải chẳng may gặp lại trên thế giới này.”

• A. Dumas, BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM.

Lucas Corso kêu cốc gin thứ hai rồi ngồi lại thoải mái trên cái ghế tựa

đan bằng cành liễu gai. Dưới ánh nắng cảm giác thật dễ chịu. Gã ngồi trong
sân trời của quán cà phê Atlas trên phố de Buci, dưới một khung sáng hình
chữ nhật phủ lên những cái bàn. Đó là một buổi mai lạnh lẽo sáng sủa, trên
bờ trái sông Seine người đông như kiến: những người Nhật lớ ngớ, người
Anglo-Saxon mang giày đế mềm cầm vé xe điện ngầm đi tới đi lui đánh
dấu bước chân của mình ở các địa danh trong tiểu thuyết của Hermingway,
các bà xách giỏ đựng đầy rau diếp và bánh mì dài, những ông chủ phòng
tranh gầy gò nghếch mũi tìm chỗ làm một ly cà phê trong bữa ăn trưa. Một
thiếu phụ trẻ duyên dáng, tựa vào cánh tay một ông trung niên ăn mặc lịch
sự, có vẻ là nhà buôn đồ cổ hay một thằng vô lại hoặc cả hai, đang ngắm
quầy kính một cửa hàng thịt ướp sang trọng. Một chiếc Harley Davidson tất
tật các chi tiết đều mạ kền sáng loáng, một con chó Fox Terrier bẳn tính bị
buộc vào cửa một hàng rượu đắt tiền, một người đàn ông trẻ tóc tết bím
chơi sáo bên ngoài một cửa hàng nhỏ. Và ở bàn bên cạnh Corso, một cặp
người châu Phi nom rất thanh lịch uể oải hôn môi nhau, như thể toàn bộ
thời gian trên cõi đời này thuộc về họ, như thể những chạy đua vũ trang,
AIDS và lỗ hổng tầng ôzôn chẳng có nghĩa lý gì trong một buổi sáng Paris
đầy nắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.