CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 207

mở mắt gã thấy cô chìa ra một tập sách dày khổ quarto.

“Ông nghĩ sao?”
Gã liếc nhìn: Ba người lính ngự lâm, với minh họa gốc của Leloir, bìa

bằng vải và da, còn tốt nguyên. Gã ngước lên thấy cô nhếch mép cười chờ
đợi, mắt nhìn gã chăm chú.

“Một cuốn thật ngon lành,” gã chỉ nói được có thế. “Cô có định đọc

không?”

“Đương nhiên. Đừng kể cho em nghe đoạn kết.”
Corso cười gượng gạo.
“Cứ làm như tôi có thể kể đoạn kết cho cô ấy,” gã nói khi vẫn tìm tòi

trong đống bưu thiếp.

* * *

“Em có quà cho ông,” cô gái nói.
Họ đi dọc theo bờ trái dòng sông, vượt qua những quầy hàng cũ với

những ấn phẩm bọc túi ni lông hay giấy bóng kính, những cuốn sách cũ xếp
dọc theo bức tường chắn. Một chiếc tàu du lịch chậm rãi đi ngược dòng
sông, oằn mình dưới sức nặng của chừng năm ngàn người Nhật và ngần ấy
máy ghi hình Sony. Bên kia đường phố, đằng sau những cửa hàng siêu cấp
dán đầy logo của Visa và American Express, những người bán đồ cổ nhìn
ngang nhìn ngửa mong chờ một gã Côoét, một tay buôn đồ chợ trời hay
một viên bộ trưởng người Phi có thể mua con ngựa nhỏ bằng sứ Sèvre của
Engénie Grandet. Tất nhiên ngôn ngữ bán hàng của họ được hót với giọng
chuẩn nhất.

“Tôi không thích quà,” Corso lẩm bẩm nghe đến là ảo não. “Đôi khi có

những thằng cha thích một con ngựa gỗ. Hàng thủ công của người
Achaean

[40]

, có dán nhãn xác nhận. Đúng là điên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.