CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 21

Corso lấy lại tập bản thảo. Tôi tiễn gã ra ngoài rồi chia tay gã ở hành

lang, nơi có những chân dung mộc mạc của Stendhal, Conrad và Valle-
Inclan in rất xấu mà hội những người thuê nhà quyết định treo ở đầu cầu
thang mấy tháng trước, chuyện này đã khiến tôi mất hứng.

Chỉ đến lúc đó tôi mới mạnh dạn nói với gã, “Tôi phải thú thực là rất

muốn biết ông tìm được nó ở đâu.”

Corso lưỡng lự hồi lâu. Tôi đã tiếp đãi gã với thái độ thân thiện, gã nợ

tôi điều đó. Mà cũng có thể gã còn cần tôi.

“Có lẽ ông biết hắn,” sau cùng gã trả lời. “Khách hàng của tôi mua bản

thảo bày từ một tay Taillefer nào đó.”

Tôi cho phép mình biểu lộ một vẻ ngạc nhiên vừa đủ. “Enrique

Taillefer? Làm nghề xuất bản?”

Gã cẩn thận quan sát hành lang vắng lặng, rồi mới gật đầu. “Đúng vậy.”
Cả hai cùng im lặng. Corso nhún vai, và tôi hiểu vì sao. Lý do có thể tìm

thấy trên bất kỳ tờ báo nào: Enrique Taillefer chết tuần trước. Người ta thấy
hắn chết treo trong nhà mình, cái dây lưng áo ngủ bằng lụa tròng quanh cổ,
bàn chân đu đưa trong khoảng không, bên trên cuốn sách mở tung và chiếc
bình hoa bằng sứ vỡ vụn.

Không lâu sau, khi mọi cái đã qua đi, Corso đồng ý kể cho tôi phần còn

lại của câu chuyện. Nhờ vậy lúc này tôi có thể cung cấp một bức tranh
chính xác về chuỗi sự kiện mà tôi không được chứng kiến, những sự kiện
dẫn tới kết cục định mệnh và lời giải về bí mật xung quanh Câu lạc bộ
Dumas.
Nhờ có những điều Corso cho biết mà bây giờ, giống như bác sĩ
Watson, tôi có thể thuật lại màn kịch tiếp theo xảy ra trong quán bar của
Makarova một giờ sau khi chúng tôi gặp nhau.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.