CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 240

Peyrolles, một người bạn tâm phúc, trong đó bà ta phàn nàn về sự vô hiệu
của cuốn sách, bà cho rằng cuốn này ‘có tất cả những điều mà các nhà
thông thái chỉ rõ, nhưng cũng có những chỗ không đúng, một trò chơi chữ
không bao giờ ghép được thành một chuỗi chính xác.’”

“Còn ai sở hữu nó nữa?”
“Bá tước Saint Germain, sau đó ông ta bán cho Cazotte.”
“Jacques Cazotte?”
“Phải. Tác giả Con quỷ đang yêu, lên máy chém năm 1792. Ông biết

cuốn đó?”

Corso thận trọng gật đầu. Những mắt xích rõ ràng đến mức khó tin.
“Tôi đọc rồi.”
Chuông điện thoại vang lên đâu đó trong căn hộ và tiếng bước chân

người thư ký đi dọc theo hành lang. Tiếng chuông ngừng lại.

“Còn về Chín cánh cửa,” bà Nam tước tiếp tục, “dấu vết của nó chấm

dứt ở ngay Paris, trong giai đoạn Kinh hoàng sau Cách mạng. Sau đó cũng
có vài ba lúc người ta nhắc tới, nhưng rất mơ hồ. Trong một bài báo,
Gérard de Nerval có nhắc qua tới nó, ông ta quả quyết rằng đã nhìn thấy nó
ở nhà một người bạn.”

Corso khẽ chớp mắt sau cặp kính. “Dumas là bạn của bạn ông ta,” gã

nhắc nhở.

“Đúng thế. Nhưng Nerval không nói là ở nhà ai. Sự thực là không ai

thấy cuốn sách nữa cho đến khi bộ sưu tập của người cộng sự của Pétain
được mang ra đấu giá, và tôi mua được nó…”

Corso không nghe tiếp nữa. Theo truyền thuyết, Gérard de Nerval treo

cổ bằng một sợi dây lấy từ một cái áo choàng phụ nữ. Của bà de
Montespan. Hay của bà de Maintenon? Bất kể là của ai thì cũng khiến gã
không thể không bồn chồn liên tưởng đến sợi dây thòi ra từ cái áo choàng
Enrique Taillefer mặc trên người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.