CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 293

hữu những Người phóng lao Nantucket cũng vẫn muốn trở về với cái trôn.
Bất kể trôn nào.”

“Cô ấy quá đẹp.” La Ponte lắc đầu. “Và quá trẻ. So với anh, thế đấy.”
Corso cười. “Nếu biết cô ấy đôi khi già đến thế nào thì cậu sẽ ngạc

nhiên đó.”

La Ponte tặc lưỡi hồ nghi. “Quà tặng kiểu ấy không rơi từ trên trời

xuống.”

Cô gái im lặng nghe hai người nói chuyện. Nghe vậy cô mỉm cười, nụ

cười đầu tiên trong ngày, như thể vừa nghe một câu nói thật buồn cười.

“Ông nói nhiều quá đấy, ông Flovio họ-gì-thì-tùy,” cô nói với La Ponte

khiến gã chớp mắt bồn chồn. Cô cười toe toét như một đứa trẻ nghịch
ngợm. “Và giữa tôi với ông Corso là cái gì cũng chẳng phải việc của ông.”

Đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với La Ponte. Hắn bối rối nhìn ông bạn

cầu cứu. Nhưng Corso chỉ cười.

“E rằng tôi không nên có mặt ở đây.” La Ponte làm bộ muốn đứng lên

nhưng lại thôi. Hắn giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi Corso vỗ nhẹ
cánh tay hắn. Một cái vỗ vô tư, bè bạn.

“Đừng ngốc. Cô ấy là người của ta.”
La Ponte bớt căng thẳng, nhưng chưa hoàn toàn bị thuyết phục. “Ồ, vậy

thì để cô ta chứng minh đi. Để cô ta nói những chuyện cô ấy biết.”

Corso quay sang nhìn cái miệng hé mở, cái cổ ấm áp và đầy đặn. Băn

khoăn không biết ở đó có còn tỏa mùi của nóng và sốt nữa không, gã
thoáng lạc lối trong ký ức. Đôi mắt màu lá cây trong trẻo chứa đầy ánh
sáng ban mai, vẫn như mọi khi, bắt gặp ánh mắt chăm chú của gã, bình
thản, uể oải và không nao núng. Nụ cười của cô trước đó một giây mang vẻ
nhạo báng giờ đã thay đổi. Một lần nữa nó như một tiếng thở rất nhẹ, một
lời nói bí ẩn không thành lời.

“Bọn tôi đang nói về Varo Borja,” Corso nói. “Cô biết ông ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.