CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 347

Rạng sáng hôm ấy, chẳng khác gì vừa từ trong mơ tỉnh lại, Corso ngồi,

râu ria lởm chởm, bẩn thỉu, mắt đỏ ngầu. Bên cạnh là cái túi vải buồm cũ
kỹ chứa cuốn Chín cánh cửa cuối cùng còn lại. Và cô gái. Đấy là toàn bộ
những thứ ở lại trên bờ biển sau khi thủy triều rút. Cô rên khe khẽ, gã liền
quay lại nhìn. Cô ngủ trên ghế bên cạnh, mình khoác áo len thô, đầu tựa lên
vai gã. Miệng cô hé mở, hơi thở dịu dàng. Thỉnh thoảng cô khẽ rùng mình.
Rồi lại rên khe khẽ. Một vết nhăn dọc nhỏ xíu nằm giữa hai chân mày
khiến cô trông như một bé gái đầy ưu tư. Một bàn tay thò ra từ dưới chiếc
áo khoác. Lòng bàn tay ngửa lên, những ngón tay hơi mở ra, như thể cô
vừa để thứ gì đấy tuột mất, hoặc như thể đang chờ đợi.

Corso lại nghĩ về Meung, và về chuyến đi. Về Boris Balkan đứng bên gã

hai đêm trước đó trên mảnh sân trời còn ướt nước mưa. Tay cầm Rượu
vang Anjou,
Richelieu mỉm cười như một đối thủ cũ, vừa cảm phục, vừa
đồng cảm. “Ông thật khác thường, ông bạn.” Những lời cuối này của ông ta
giống như lời từ biệt; đó là những lời duy nhất có ý nghĩa. Phần còn lại - lời
mời nhập bọn cùng những vị khách khác - hoàn toàn chỉ là hình thức. Cũng
chẳng phải Balkan muốn tống gã đi cho rồi - kỳ thực ông ta đã lộ rõ vẻ thất
vọng khi Corso bỏ đi. Nhưng Balkan biết rằng Corso sẽ từ chối trở thành
một người trong đám bọn họ. Sau cùng chỉ còn một mình Corso đứng trên
sân, gã cúi người trên lan can lắng nghe thật lâu hồi âm từ thất bại của
chính mình. Gã từ từ hồi tỉnh, nhìn quanh, cố nhớ lại xem mình đang ở đâu.
Rời khỏi những ô cửa sổ sáng rực, gã chậm rãi lang thang trên những
đường phố tối tăm theo lối về khách sạn. Gã không bị Rochefort khống chế
nữa, và ở Quán Sainte Jacques, gã nghe nói Milady cũng đi rồi. Hai người
đã rời khỏi đời gã để trở lại lãnh địa u ám của họ, để một lần nữa vào vai
những nhân vật không có thật, khó hiểu như những quân cờ. Gã tìm thấy La
Ponte và cô gái không khó khăn gì. Gã không quan tâm La Ponte, nhưng
cảm thấy nhẹ lòng khi thấy cô vẫn ở đấy. Gã sợ sẽ mất cô cùng với những
nhân vật khác trong câu chuyện. Gã chụp nhanh lấy tay cô trước khi cô
cũng tan biến trong đám tro tàn của thư viện thành Meung và dẫn cô ra xe,
mặc kệ La Ponte đứng nhìn. Corso nhìn hắn lùi xa dần trong gương chiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.