CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 37

có kính trông gã vụng về yếu ớt hơn, gã biết thế. Khi gã nheo mắt như một
con thỏ cận thị, ai cũng cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp gã qua đường.

“Đây là nghề của ông à?” ả hỏi. “Chứng thực các bản thảo?”
Gã thoáng gật đầu. Người đàn bà góa trở nên mờ ảo và, thật lạ, gần gũi

hơn.

“Đôi khi. Tôi cũng săn lùng sách hiếm, tranh in, những thứ tương tự.

Tôi được trả tiền để làm chuyện đó.”

“Bao nhiêu?”
“Cũng tùy.” Gã đeo lại cặp kính và hình bóng Liana rõ nét trở lại. “Đôi

khi rất nhiều, đôi khi chẳng đáng gì. Thị trường lên xuống lung tung.”

“Ông là một loại thám tử, đúng không?” ả vui hẳn lên. “Thám tử về

sách.”

Đúng là thời điểm để mỉm cười. Gã cười, chìa ra bộ răng cửa, với mức

độ khiêm nhường được tính tới từng milimet. Chấp nhận ta đi, nụ cười của
gã nói.

“Phải. Tôi nghĩ bà có thể gọi như vậy.”
“Và khách hàng của ông kêu ông tới gặp tôi?”
“Đúng thế.” Lúc này gã có thể cho phép mình trông đáng tin cậy hơn, vì

vậy gã gõ gõ mấy đốt ngón tay lên tập bản thảo. “Nói cho cùng thì tập bản
thảo này từ đây mà ra. Từ nhà bà.”

Góa phụ chậm rãi gật đầu, mắt nhìn tập bản thảo, như đang nghĩ gì đó.

“Thật là kỳ,” ả nói. “Tôi không tưởng tượng là Enrique lại đem bán bản
thảo này. Mặc dầu mấy ngày cuối cùng hành vi của ông ấy khá lạ lùng…
Ông nói tên người buôn sách đó là gì nhỉ? Người chủ mới ấy.”

“Tôi chưa nói.”
Ả ngạc nhiên song bình thản nhìn gã từ trên xuống dưới. Có vẻ ả không

quen chờ đợi quá ba giây để khiến một người đàn ông bất kỳ làm theo ý
mình.

“Vậy thì nói đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.