CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 49

ký vào những bản thỉnh nguyện đòi phóng thích các vị nhân sĩ trí thức bị tù,
những người thiểu số bị áp bức… Và những giấy đảm bảo. Gã nhỏm dậy từ
từ để khỏi đánh thức linh hồn ngủ yên bên cạnh, lắng nghe âm thanh từ hơi
thở nàng. Đôi lần dường như gã nghe thấy. Anh cũng thiếu sức sống như
những cuốn sách của anh, Corso. Anh chưa bao giờ biết yêu. Lần đầu tiên
và cũng là lần cuối cùng nàng từ chối trao thân cho gã, trước khi bỏ gã mà
đi vĩnh viễn. Để tìm kiếm đứa con mà gã không muốn có.

Gã mở cửa sổ và cảm thấy hơi ẩm của cơn mưa đêm ập vào mặt. Rít nốt

hơi thuốc cuối cùng, gã vứt nó qua cửa sổ, đốm lửa ở đầu điếu thuốc vẽ nên
một đường cong, nhỏ dần rồi vỡ vụn hoặc bị giấu biến đi trong bóng đêm.

Đêm đó, ở một nơi khác mưa cũng rơi. Trên dấu chân Nikon để lại. Trên

cánh đồng Waterloo, mưa rơi xuống thân hình cụ tổ Corso và đồng đội của
ông. Mưa trên nấm mồ đỏ và đen của Julien Sorel, kẻ bị chém đầu vì tin
rằng với cái chết của Bonaparte những pho tượng đồng ngả mình hấp hối
trên những nẻo đường sẽ bị quên lãng. Một lỗi lầm ngu ngốc. Lucas Corso
biết rõ hơn ai hết rằng một người lính năng động và nhạy bén vẫn có thể
chọn chiến trường cho mình và kiếm được đồng lương trong khi canh giữ
những linh hồn bằng giấy và da, giữa tàn tích của hàng ngàn thất bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.