CÂU LẠC BỘ DUMAS - Trang 52

“Vậy thì lần này anh được quyền lựa chọn.”
“Cho tôi vài tuần để tiếp cận ông ta.”
“Tôi thích bán đứt luôn,” Borja cười như một con cá mập đang bám sát

sau lưng người bơi biển. “Tất nhiên anh vẫn có phần như thường lệ.”

“Đừng hòng. Gã Thụy Sĩ là khách của tôi.”
Borja cười mỉa. “Anh chẳng tin ai, đúng không? Anh như một đứa bé

đòi nếm thử trước khi bú sữa mẹ nó.”

“Còn ông sẽ bán cả sữa mẹ mình chứ?”
Borja nhìn xoáy vào mắt Corso lúc này không giống chú thỏ dễ thương

chút nào nữa mà giống con sói nhe hàm răng nhọn.

“Biết tôi thích gì ở anh không Corso? Cái cách anh nhẹ nhàng vào vai

lính đánh thuê cho lũ chính trị gia mị dân và những kẻ lừa bịp ấy. Anh
giống như những kẻ khố rách áo ôm mà Julius Caesar sợ một phép… Đêm
anh ngủ có ngon không?”

“Say như chết.”
“Bảo đảm là không. Tôi lấy vài bản thảo gô tích cổ đánh cược rằng anh

là loại người đêm nào cũng nhìn chăm chăm vào bóng tối… Nói với anh
mấy điều được chứ? Tôi không tin vào mấy gã lẻo khoẻo luôn sẵn sàng
tuân lệnh đầy nhiệt huyết. Tôi chỉ dùng những lính đánh thuê được trả
lương cao, không gốc gác, thẳng thừng một là một hai là hai. Tôi nghi ngờ
bất cứ kẻ nào dính dáng tới tổ ấm, gia đình, sự nghiệp gì gì đấy.”

Lão cất cuốn Polifilo vào tủ rồi cười khô khốc. “Đôi lúc tôi chẳng rõ

người như anh có bạn hay không? Anh có bạn bè nào không, Corso?”

“Quỷ bắt ông đi,” Corso lạnh lùng đáp.
Borja chậm rãi mỉm cười, không có vẻ gì là bị xúc phạm.
“Anh có lý. Tình bạn của anh chẳng liên quan quái gì đến tôi. Tôi chỉ trả

tiền cho lòng trung thành của anh thôi. Thế là vững chắc lâu bền hơn, phải
không? Lòng tự trọng nghề nghiệp khiến người làm thuê đáp ứng hợp đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.