CẦU SƯƠNG, ĐIẾM CỎ - Trang 21

tiếng "tắc”, “rỳ" đưa lên làm cho con Bẹ nó nghĩ vơ vẩn: Nó không biết nó
sẽ đi tới phương nào nữa… Bỗng nghe có tiếng hát:

Hỡi o con gái mười hai,
Đấy đi mô vội, cho đây bận lòng…
Trước sau cũng một đời chồng,
Lấy ai thì lấy, khăn gói lòng thòng thêm tủi thân ai.

Nó thẹn cúi mặt, chân bước nhanh… Nó không hiểu rõ nghĩa câu hát nói
gì, nhưng nó cảm thấy một cách mơ hồ rằng: Trong những lời ấy, có cái gì
làm cho nó đỏ bừng hai má…
Rồi nó lại nghĩ vẩn vơ. Nó nhớ đến thằng Nan, một cách tha thiết lắm. Nó
tưởng như thằng Nan đã giữ lấy một cái gì của nó, một cái gì quý báu nó
không thấy trước mắt, nó không sờ được trong tay, một cái gì sâu xa trong
tâm hồn của nó… Cái ấy ta có thể gọi là cái tấm lòng bè bạn đượm một
chút tình ngây ngô… Trên môi nó nở một nụ cười…
– Chị Bẹ! Em đói quá!
Tiếng thằng Tỵ làm cho nó giật mình tỉnh mộng. Nó nhìn em nó, thương
hại:
– Chốc nữa, ta đến…
– Đến mô, chị Bẹ?
– Đến chốn ấy mà em chưa biết mô!
Bỗng, nó thấy đằng xa, lấp ló sau một ngôi mộ, một bọn người đương xúm
xít ngồi ăn cơm trưa… Nó biết đó là một bọn thợ gặt. Vui vẻ, nó trỏ cho em
nó:
– Ta sẽ đến chốn ấy, và xin họ cơm ăn…
Rồi hai đứa dắt nhau tới…
Một người cởi trần, to lớn nhất bọn, xua tay đuổi…
– Đi, đi chỗ khác, đợi người ta ăn xong, lại đến.
Một người đàn bà ngắt lời hắn:
– Ai lại thế! Xem hai đứa trẻ này không ra dáng ăn xin. Mặt mũi cũng sạch
sẽ đó chớ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.